Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Quyển 10 - Chương 4: H, phóng đãng như thế?




Editor: QR - diendanlequydon

“Này này này, tôi thật sự không quen biết anh!” Đôi mắt đẹp của Hải Bối Nhi tức giận mở to nhưng cô uống rượu, nhiễm men say khiến lời của cô không hề có lực sát thương, ngược lại càng như đang hờn dỗi.

Mồ hôi giữa trán người đàn ông không ngừng toát ra giống như đang mạnh mẽ kìm nén cái gì đó, ngay cả Hải Bối Nhi nói cái gì cũng không nghe thấy.

Hải Bối Nhi nhìn dáng vẻ này của người đàn ông, ánh mắt khẽ chuyển, nắm ngược bàn tay của anh, cười không có ý tốt: “Có phải anh bị bỏ thuốc hay không? Chậc chậc chậc, thật đáng thương!”

Người đàn ông không nghe thấy cô nói cái gì nhưng cái miệng phấn nộn lúc đóng lúc mở kia đối với anh mà nói có dụ hoặc rất lơn, rồi sau đó… Rồi sau đó anh lập tức té xỉu.

Hải Bối Nhi sửng sốt, đây đây đây… Đây là chuyện gì?

Thật vất vả tìm được một người cực phẩm còn bị bỏ thuốc, vốn dĩ cho rằng một pháo này sẽ thuận lý thành chương, nhưng mà… Nhưng mà vì sao sẽ té xỉu! Cô cũng chưa làm cái gì mà!

Tốt xấu cũng để cô ăn đậu hủ đã!

Hải Bối Nhi lại không đành lòng vứt người đàn ông ở trong WC, đây chính là WC nữ, vạn nhất người đàn ông này bị người khác ăn sạch sẽ thì làm sao bây giờ!

Được rồi, thật ra là do cô còn chưa được nhấm nháp làm sao đành lòng nhường cho người khác được.

Tốn rất nhiều công sức mới đưa người đàn ông này về phòng, cô đánh giá cẩn thận cực phẩm nhặt được này.

Trên người anh tràn đầy mùi vị đàn ông khiến cho cô thích nhất chính là lông mi thon dài nồng đậm và đôi môi hình trái tim nhạt màu của anh. Chiều dài của lông mi thật sự làm cô ghen ghét, một người đàn ông có lông mi dài như vậy làm cái gì? Còn đôi môi trái tim màu hồng nhạt kia cũng không ngừng quyến rũ cô, giống như đang nói nhanh hôn tôi đi, nhanh hôn tôi đi.

Hiện tại Hải Bối Nhi không có nhiều gông xiềng đạo đức như vậy, cho nên cô thật tự nhiên lột sạch anh ra, quả nhiên dáng người của anh thật sự rất đẹp, đường cong tuyệt mỹ, cơ bụng tám múi, đảo tam giác tiêu chuẩn, mà một khối phồng lên trong quần lót kia tỏ rõ “thiên phú dị bẩm” của anh.

Bàn tay cô không ngừng xoa bóp sờ nắn phía trên, xúc cảm thật sự quá tốt, chỉ tiếc là anh đã ngủ rồi.

“Ai ~~~” Hải Bối Nhi có chút đáng tiếc thở dài một hơi, lập tức cởi hết quần áo chạy đến phòng tắm đi tắm rửa, tuy rằng đêm nay làm không được nhưng ôm ngủ một đêm cũng có thể nha.

Một lòng nghĩ đến chuyện tắm rửa, Hải Bối Nhi không phát hiện ngón tay của người đàn ông giật giật, bộ dáng giống như sắp sửa tỉnh lại.

Mộ Lâm thật xui xẻo, hôm nay anh không nên dễ dàng tin tưởng lời tên nhóc kia nói, tới bên này chỉ tùy ý chơi một chút, kết quả bị người ta bỏ thuốc không nói, còn bị một người phụ nữ không biết liêm sỉ sờ soạng toàn thân!

Cho dù cô khen dáng người của anh rất đẹp cũng không thể tùy tiện sờ loạn!

Nếu không phải hiện tại anh không có cách nào nhúc nhích, anh nhất định phải cho người phụ nữ này đẹp mặt, để cô biết thân thể đàn ông không thể sờ lung tung!

“A?” Hải Bối Nhi vừa ra đã thấy đôi mắt của người đàn ông mở lớn, vẻ mặt mờ mịt. Mặt mày cô khẽ cong, cười vô cùng vui vẻ, tỉnh rồi có phải chứng tỏ đêm nay cô vẫn có thể làm một phát hay không?

“Cô cô cô… Tại sao cô lại không mặc quần áo?” Mộ Lâm nhanh chóng nhắm hai mắt lại, không nhìn Hải Bối Nhi nhưng trong đầu còn đang không ngừng hồi tưởng lại cảnh đẹp vừa mới thấy.

Mái tóc uốn hơi cong ướt át thả ở phía sau lưng, da thịt sau khi tắm gội nhiễm màu hồng, tuy rằng khuôn mặt nhìn có chút lớn tuổi nhưng không thể không nói dáng người của người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức anh cũng có chút tâm động.

Nhưng đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là ngay cả khăn tắm người phụ nữ này cũng không khoác đã đi ra!

Rốt cuộc cô có biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ hay không!!!

Hải Bối Nhi chu đôi môi phấn hồng làm nũng: “Ưm, khăn tắm ở khách sạn rất dơ, tôi không muốn dùng đâu ~”

Gương mặt của người đàn ông đỏ ửng, Hải Bối Nhi càng ngày càng cảm thấy anh dễ trêu chọc, vì vậy cô dùng thân thể trần trụi, chậm chạp tới gần anh.

Mộ Lâm chỉ cảm thấy mùi hương nhàn nhạt càng ngày càng đậm, rồi sau đó thân thể ấm áp dựa vào ngực của anh, xúc cảm mềm mại kia không cần nói anh cũng biết là cái gì, thậm chí lớn đến mức ngực anh có chút khó chịu.

Càng tuyệt vọng hơn còn ở phía sau, thuốc trong thân thể anh lần thứ hai có tác dụng, dương vật nửa cứng rơi vào trong một vùng mềm mại.

Anh càng không dám mở mắt ra, lừa mình dối người nghĩ rằng có lẽ sẽ không bị phát hiện đâu, chắc là… Không thể nào?

Nhưng, Hải Bối Nhi lần thứ hai mở miệng: “Soái ca, anh cứng nha ~”

Mộ Lâm thẹn quá hóa giận mở to mắt, hung tợn trừng cô: “Người phụ nữ này, tại sao cô lại không biết xấu hổ như vậy! Tại sao, tại sao lại… Phóng đãng như vậy!”

Nói xong Mộ Lâm lập tức hối hận, những từ này có phải quá nghiêm trọng hay không?

Hải Bối Nhi cũng không cảm thấy có chuyện gì, vốn dĩ cô cũng định sống một cuộc sống phóng đãng tùy ý, vì vậy cô liếm môi đỏ: “Đàn ông các ngươi không phải thích phụ nữ phóng đãng ở trên giường hay sao? Không phóng đãng mấy người không thích, phóng đãng mấy người cũng ghét bỏ! Làm phụ nữ thật khó nha ~”

Mộ Lâm hơi khựng lại, anh nhạy cảm nhận ra có chuyện khiến người phụ nữ này đau thương khi nói ra những lời này, anh không khỏi càng thêm hối hận khi nói ra những từ kia. Môi mấp máy vài cái, anh có chút gian nan nói: “Rất xin lỗi...”

Thật ra Hải Bối Nhi không nghĩ tới người đàn ông này sẽ xin lỗi, trong lòng ấn tượng tốt với anh dần tăng lên, trên mặt vẫn giữ sự quyến rũ như cũ, phun hương nói: “Vậy anh phải bồi thường tôi đó nha ~ A… Chúng ta tới làm một pháo đi!”

Mộ Lâm sửng sốt: “Cô… Cô… Người phụ nữ này… Ưm ưm ưm...”

Động tác Hải Bối Nhi linh hoạt, ngăn chặn đôi môi của người đàn ông, không khí tốt như thế rất thích hợp để bắn pháo, những chuyện gây mất hứng vẫn là đừng nói nữa.

Đầu lưỡi của cô linh hoạt giống như một con rắn nhỏ, lướt qua mỗi một chỗ trong khoang miệng của anh, mang theo một chút mùi rượu, anh chỉ cảm hình như bản thân càng say, có chút bị động thừa nhận nụ hôn của cô, khi mùi hương tươi mát chảy vào trong miệng, anh lại cầm lòng không được nuốt xuống, thậm chí muốn càng nhiều, càng nhiều hơn. Không biết sức lực của anh khôi phục khi nào, bàn tay nâng lên vuốt ve phần lưng trần trụi của cô, dùng sức đè nặng thân thể cô.

Sau khi kết thúc một nụ hôn dài, hai người đều có chút không thở nổi, trong mắt Hải Bối Nhi tràn ngập sóng nước mênh mông, hơi có chút quyến luyến liếm môi của anh, một chút lại một chút, làm lơ suy nghĩ muốn tiếp tục của anh, cứ chậm rì rì quyến rũ anh như vậy.

“Có muốn không?”

Mộ Lâm nhắm mắt lại, dục vọng vẫn luôn đè nén bỗng chốc thoát ra, chế trụ đầu Hải Bối Nhi dâng lên một nụ hôn sâu. Chẳng qua kinh nghiệm hôn môi của anh không nhiều lắm, ngược lại giống như gặm cắn nhiều hơn, trên môi cô đã truyền đến cảm giác nóng rát.

Dẫn đường cho người đàn ông hôn môi, cảm giác càng ngày càng thoải mái, hai người đắm chìm, gắn bó như môi với răng.

“Ưm…” Hải Bối Nhi liếm môi, bộ dáng chưa đã thèm.

“Tôi muốn cô, có thể chứ?” Tên cũng đã lên dây mà anh còn muốn dò hỏi suy nghĩ của Hải Bối Nhi, tôn trọng lựa chọn của cô.

“Đương nhiên có thể, tôi đã chờ không kịp!”

Những lời này giống như đã kích phát cái gì, lần thứ hai Mộ Lâm chế trụ đầu cô hôn sâu, chẳng qua còn có một chút dịu dàng. Một tay sờ thân thể cô, đặc biệt là cặp vú bự kia, anh không ngừng âu yếm, đầu ngón tay nhẹ vê núm vú hồng nhạt.

Hải Bối Nhi không cam lòng lạc hậu, vuốt cơ ngực của anh, xúc cảm thật tốt khiến lúc đang hôn môi, cô không khỏi phát ra từng tiếng tán thưởng.

“Ưm… Dáng người của anh thật đẹp… Tuyệt vời… Tôi rất thích...”

Mộ Lâm sẽ không thừa nhận bản thân được khích lệ như vậy anh thấy thật vui vẻ đâu!

Hải Bối Nhi đứng dậy, trong ánh mắt khó hiểu lại khát vọng của người đàn ông, xoay ngược lại, tiểu huyệt phấn nộn không chút khách khí dừng ở trước miệng của anh, hai tay nắm lấy dương vật của anh, lắc lắc mông nhỏ: “Mau liếm đi! Anh liếm tôi, tôi cũng giúp anh liếm nha ~”

Mộ Lâm đã bao giờ lấy lòng quá phụ nữ, đều là phụ nữ lấy lòng anh, lập tức mặt đỏ lên, không chịu nhìn phong cảnh trước mắt, anh không muốn thừa nhận anh nhìn tiểu huyệt phấn hồng mê người kia mà thiếu chút nữa anh đã thật sự liếm.

Hải Bối Nhi vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm đỉnh một chút, kia trong nháy mắt cảm giác mất hồn kia khiến anh dư vị không thôi, từ trong cổ họng phát ra tiếng hô sảng khoái, ưỡn thắt lưng, không tiếng động yêu cầu: “Thật sự không liếm sao? Vậy tôi cũng không liếm nha ~”

Lúc này Mộ Lâm mới lần thứ hai nhìn về phía tiểu huyệt, hai bên bối thịt che đậy cửa huyệt, chính giữa có một cái lỗ màu hồng phấn nho nhỏ, một chút mật dịch chậm rãi chảy ra.

Mộ Lâm nuốt nước miếng, thử liếm một chút.

Không khó tiếp thu như trong tưởng tượng, ngược lại có một mùi thơm, ngay từ đầu anh nghĩ cô xịt nước hoa, lại chưa từng nghĩ là mùi thơm trời sinh của cơ thể, mùi hương thoang thoảng như lan lại không phải lan.

Có một lần sẽ có lần thứ hai, Mộ Lâm chỉ đơn thuần liếm như vậy thôi cũng làm Hải Bối Nhi cảm thấy thật sung sướng, lắc mông ý bảo anh tiếp tục.

Nếu anh cũng đã làm  cô sung sướng, vậy cô cũng không có khả năng cái gì cũng không làm. Vì vậy miệng nhỏ mở ra. thuần thục phun ra nuốt vào dương vật của anh, dương vật của anh rất lớn, căng đến mức cô có chút không thoải mái, cho nên cô chỉ ngậm hết quy đầu, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống làm thân gậy ướt át, tay nhỏ loát trên dưới.

“A...” Giống như muốn cảm giác sảng khoái này quay về trên người cô, anh tách bối thịt ra, đầu lưỡi đâm vào bên trong nhục huyệt, nuốt xuống dâm dịch cô phân bố ra, hàm răng ma sát vào trân châu nho nhỏ.

Trong phòng tràn ngập tiếng nước dâm mĩ, hai người vô cùng vui vẻ liếm láp lẫn nhau.

“A a a...”

“Ưm...”

Đồng thời rên rỉ ra tiếng, đồng thời phát tiết, khoái cảm mãnh liệt cùng nhau bao phủ hai người.

Thân thể cực kỳ bủn rủn nhưng Hải Bối Nhi vẫn không thỏa mãn, ngồi dậy, tùy tay loát dương vật của anh hai cái, sau khi nhìn thấy nó cứng lập tức trực tiếp nhắm ngay cửa huyệt, muốn một lần nuốt vào dương vật lớn kia.

“Chờ một chút… Ưm...”

Mộ Lâm đang muốn nói để anh tới, không nghĩ tới Hải Bối Nhi đã nóng vội nuốt dương vật vào một nửa, huyệt thịt chặt chẽ từng chút từng chút cắn quy đầu, lập tức vừa sung sướng lại vừa đau đớn.

“A a… Thật lớn… Ưm…  Mặc kệ, anh giải quyết một chút đi… Hu hu, đau quá...”

Hải Bối Nhi nói xong dùng sức ngồi xuống, xương mu chạm nhau, hồi lâu cũng không có cảm giác thống khoái khi hoan ái bị mà là sự đau đớn giống như bị lưỡi dao sắc bén bổ đôi cơ thể, ôm bả vai của anh hu hu kêu đau.

Mộ Lâm cười khổ không thôi: “Người phụ nữ này...”

Cuối cùng vẫn là anh xoa nắn thân thể khiến cô thả lỏng, sau đó giống như trả thù mãnh liệt hoạt động, làm tình vô cùng vui sướng khiến cô hoàn toàn phóng thích, chỉ nghĩ vĩnh viễn đắm chìm ở trong đó, vĩnh viễn không tỉnh lại.