Hải Bối Nhi nghe lén ở ngoài cửa, sắc mặt có chút khó coi.
Chuyện ba Hải nghĩ đến cô tất nhiên cũng dự đoán được, lúc cô và Mộ Lâm ở bên nhau thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới cô sẽ gây trở ngại đến tiền đồ của Mộ Lâm.
Hải Bối Nhi có chút hối hận vì sao cô không chọn thời gian quay về lafl úc trước khi kết hôn nhưng lại nghĩ nếu như vậy có lẽ cô sẽ bỏ qua Mộ Lâm.
Trong thư phòng hai người đàn ông còn đang tiếp tục.
“Bác trai yên tâm, cháu sẽ không liên hôn, còn về vị trí gia chủ cháu cũng không để bụng, đánh liều nhiều năm như thế cháu cũng có sản nghiệp của chính mình.”
Tình huống của nhà họ Mộ có chút phức tạp, ba và mẹ của Mộ Lâm liên hôn, sau khi mẹ Mộ Lâm sinh anh thì mất sớm, sau đó ba anh lại cưới thêm một lần nữa, mà mẹ kế không thích anh, những người anh em đó tự nhiên cũng coi anh là đối thủ cạnh tranh.
Có thể nói, Mộ Lâm lớn lên trong hoàn cảnh cha không thương, mẹ kế không thích, anh em không thân, anh cũng không phải rất thích gia đình của mình, đối với vị trí gia chủ kế tiếp chẳng qua chỉ là danh nghĩa cũng không thấy có bao nhiêu vui vẻ.
Anh luôn tin tưởng, đồ vật hoàn hoàn ở trong tay mình mới yên tâm.
Giống như trong tay anh có sản nghiệp hoàn toàn thuộc về chính anh, cũng giống như Hải Bối Nhi.
Ba Hải nghe vậy thật ra hơi kinh ngạc liếc nhìn Mộ Lâm một cái, ông có nghe sơ sơ về tình hình nhà họ Mọ, người trẻ tuổi trước mắt cũng không đơn giản.
“Nếu Bối Nhi sinh con, mặc kệ trai hay gái đều phải kế thừa toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của cậu.”
Ông cảm thấy chính mình già rồi, bảo vệ Hải Bối Nhi không được bao lâu, có thể vì cô nhiều tranh thủ được chút nào hay chút nấy. Người trẻ tuổi luôn cảm thấy yêu yêu đương đương thắng được mọi thứ, không nghĩ tới đến cuối cùng chỉ còn lại thực tế, thứ có thể nuôi sống mình vẫn là tiền tài vật chất.
“Chuyện này là chuyện tất nhiên, cháu chỉ biết có một người phụ nữ là Bối Nhi.” Mộ Lâm tin tưởng không ai có thể giống Hải Bối Nhi, giống như một bông hoa lửa làm anh chói mắt, cuối cùng lại làm ấm áp tim anh.
Ba Hải ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Mộ Lâm, lời nói ẩn ý: “Nói luôn dễ nghe, cuối cùng vẫn muốn xem làm như thế nào.”
Mộ Lâm cũng không giận, thoải mái hào phóng gật đầu: “Cháu chỉ sợ bác không nghe cháu nói, cũng không nhìn cháu làm.”
Ngoài cửa Hải Bối Nhi thở dài nhẹ nhõm, mỉm cười chạy đi.
Bọn họ bị giữ lại ăn cơm chiều, vẫn là mẹ Hải nấu, Hải Bối Nhi tri kỷ làm trợ thủ cho mẹ Hải.
“Mẹ.” Cô cọ tới cọ lui, ôm mẹ, sự ỷ lại và quấn quýt trên mặt càng thêm dày đặc.
“Được rồi, con muốn hỏi cái gì thì hỏi, gì mà cứ cọ tới cọ lui như vậy!” Mẹ Hải hờn dỗi một tiếng, không ai hiểu con gái bằng mẹ, Hải Bối Nhi chỉ hơi vểnh mông bà đã biết cô muốn làm gì.
“Rốt cuộc ba vừa lòng hay không vừa lòng?” Tuy rằng nghe lén góc tường một chút nhưng trong lòng cô vẫn có chút không yên tâm, bằng không như thế nào sẽ chạy đến phòng bếp thám thính một chút hướng gió với mẹ.
“Vậy nếu là không hài lòng thì sao?” Mẹ Hải cố ý hỏi, tốc độ xắt rau một chút cũng không chậm.
“Không hài lòng sao? Vậy con sẽ lại tìm a! Một người phụ nữ tốt, xinh đẹp động lòng người như con còn thiếu đàn ông sao?” Trong lòng Hải Bối Nhi run lên, trên mặt cũng không hiện.
“Con nha!” Ngón trỏ điểm điểm cái trán Hải Bối Nhi, con gái bà sinh bà còn không biết sao: “Được rồi, Mộ Lâm nhìn không tồi, ba con hỏi khi nào thì các con định kết hôn.”
Hải Bối Nhi mặt mày vui vẻ, ôm mẹ Hải không buông tay, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Vậy để Mộ Lâm chậm rãi chờ được rồi, dễ dàng cưới được con như vậy sẽ không quý trọng, con phải ở bên cạnh ba mẹ, con chính là tiểu áo bông tri kỷ cuả ba mẹ mà!”
Mẹ Hải ghét bỏ đẩy Hải Bối Nhi ra, Hải Bối Nhi lần thứ hai quấn lên, nói ra những lời càng thêm ngọt ngấy.
Ở phòng khách, hai người đàn ông đang làm bộ xem báo, trong mắt đồng thời hiện lên sự bất đắc dĩ và cưng chiều.