Editor: Ochibi
Sau này, chỉ cần có người tặng đồ, Sở Tĩnh trực tiếp ném vào thùng rác, cũng không xem nhiều một cái, không biết tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Cho nên bọn họ có điều thu liễm.
Không ngờ, vừa thấy hắn có thêm đứa em gái, đám nữ sinh cho rằng lại có thêm một con đường, tro tàn lại cháy.
Từ Như Ý trả về từng món, khách khách khí khí với mỗi người.
Cô tươi cười rất ngọt, khiến những nữ sinh đó vô cùng thích: “Mẹ không thích anh trai yêu sớm. Hơn nữa, mẹ hy vọng con dâu tương lai sau này có thể học cùng trường với anh trai. Cho nên, mọi người nếu muốn theo đuổi anh ấy, trước tiên phải nâng cao thành tích của mình. Nếu không, vĩnh viễn không có cơ hội đâu!”
Lời này nhanh chóng truyền khắp trường, tất cả nữ sinh thu liễm tâm tư, lập tức, phong cách học tập ở trường cũng đề cao không ít.
Sở Tĩnh có chút bất ngờ.
Không nghĩ em gái thông minh như thế. Cứ như vậy, nữ sinh có tâm tư, ít nhất trong khoảng thời gian này ở trường, sẽ không quấy rầy hắn nữa.
Được thanh tĩnh, Sở Tĩnh cũng nhẹ nhàng không ít.
Tan học, hai người cùng đường đi về. Bởi vì cách nhà cũng không xa, cho nên mỗi ngày đều đi bộ đến trường.
“Anh trai, em giúp anh thoát khỏi bọn họ rồi, anh mời em đi ăn thế nào?” Từ Như Ý để sát vào hắn, bộ dáng lấy lòng.
Cô đưa khuôn mặt nhỏ đáng yêu tới, đôi mắt ranh rãnh lưu chuyển gợn nước.
Trên người thiếu nữ thấp thoáng một mùi hương, làm Sở Tĩnh xấu hổ quay đầu. Hắn ho nhẹ một tiếng, “Có thể.”
“Thật tốt quá. Cuối tuần này được không?”
“Ừ.” Hắn nhẹ giọng đáp.
“A…… Vui quá đi!” Từ Như Ý có vẻ vô cùng mừng rỡ, đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng, “Anh trai, lúc đó, em nên mặc quần áo thế nào mới hợp?”
“Tùy em.”
“Hay là, anh dẫn em đi mua một bộ váy mới đi?” Từ Như Ý hơi hơi cong người, chắp tay đặt ở trước ngực, dáng vẻ chờ mong.
Đột nhiên Sở Tĩnh có chút không đành lòng từ chối, “…… Được.”
“Thật tốt quá! Tụi mình đi liền bây giờ đi!” Cô vĩnh viễn là phái hành động, nghĩ đến là lập tức muốn làm.
Sở Tĩnh còn đang ngây người, cô đã đi xa vài mét.
Từ Như Ý chạy chậm về, dắt tay hắn. Rất tự nhiên hào phóng: “Anh trai, nhanh một chút đi!”
Sở Tĩnh kinh ngạc nhìn tay bọn họ giao triền bên nhau, một loại cảm giác khác thường dâng lên từ đáy lòng.
“Làm sao vậy?” Người phía trước dường như không chú ý tới hắn biến hóa.
“Không sao. Em có mang tiền không?”
“Có mang…… Nhưng mà, nếu anh trai trả cho em, cũng có thể!”
“……”
Hai người vào trung tâm thương mại, tùy ý đi dạo. Cô ước lượng mũi chân, nhẹ nhàng đi tới con đường phía trước. Sở Tĩnh phía sau chỉ im lặng. Cô như vậy, vĩnh viễn chỉ có thể là em gái……
Tới khu trang phục thiếu nữ, Từ Như Ý đông chọn tây tuyển, mãi vẫn không vừa lòng.
Sở Tĩnh đứng bên tủ kính.
Đôi tay hắn cắm trong túi quần, ánh mắt liếc sang một bên. Đột nhiên, hắn nhìn đến chiếc váy trắng đính đá lánh lấp trên người người mẫu.
Không biết vì sao, trong đầu hắn nhảy ra hình ảnh cô mặc chiếc váy này vào.
Sở Tĩnh chỉ chỉ cái váy kia, hỏi phục vụ bên cạnh: “Có cái mới không?”
“Có, vị tiểu thư kia muốn thử một chút chứ?”
Từ Như Ý đã đi tới, cũng nhìn nó rồi tán thưởng, “Ánh mắt anh trai thật tốt! Hơn nữa em cũng rất thích!”
Tiếp nhận váy trong tay người bán hàng, Từ Như Ý đến phòng thử đồ.
Khi cô ra tới, tóc đuôi ngựa đã được thả tung xuống.