Editor: Ochibi
Dạ Dục Lâm sớm được Đức Phi chỉ dạy, để hắn trước mặt phụ hoàng nói nhiều lời hay về Thi Giai Nghi.
Lúc này, hắn mở miệng: “Phụ hoàng, lúc trước nhi thần làm một bài thơ, chính là Giai di chỉ đạo đó!”
Dạ Vô Thương lập tức nhớ tới, lần trước ở Ngự Hoa Viên, hình như nàng ám chỉ: Hoa nên hái thì cứ hái?
“Thiên kim Thi đại nhân quả nhiên tâm tư lả lướt. Thơ của Lâm Nhi trẫm đã xem qua, lúc ấy cảm thấy, cấu tứ kỳ diệu, rốt cuộc do ai dạy ra.” Hắn khen.
“Thơ ấy thần nữ nhàm chán đã làm, thế nhưng bị Hoàng Thượng thấy, thần nữ thật sự không còn mặt mũi nào……”
Dạ Vô Thương nhìn nữ tử trước mặt liếc mắt đưa tình, đã có định đoạt.
“Phụ hoàng, Giai di không chỉ biết làm thơ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông nữa đó!” Dạ Dục Lâm kiêu ngạo nói.
“Nga? Trẫm rất muốn nhìn thấy!”
“Hoàng Thượng, thần nữ bất tài, không có như Nhị hoàng tử nói. Nhưng mà gần đây rảnh rỗi, xác thật có hoạ chân dung……”
Dạ Vô Thương nhìn mặt nàng như hoa đào, giật mình.
“Được, trẫm sẽ đi xem.”
Dạ Dục Lâm lấy lý do còn phải làm bài nên đã theo hạ nhân rời đi.
Hai người đến thư phòng, Thi Giai Nghi liền đóng cửa lại, nàng e thẹn mà đi qua, lấy ra bức tranh mình vẽ.
Dạ Vô Thương kinh ngạc.
Người trong tranh là hắn. Nhưng chưa từng có họa sư nào họa hắn sinh động đến thế!
Vài nét bút, rồi lại tinh tế sinh động. Hắn trong tranh, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, hắn tin, người hoạ nhất định đã khắc sâu hắn vào trong óc, nếu không sẽ không hoàn mỹ vô khuyết như vậy.
“Hoàng Thượng, thần nữ họa giống thế ư?”
“Trộm họa bức họa trẫm, ngươi cũng biết tội?” Dạ Vô Thương lòng vừa động, đã tới gần nàng.
“Thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!” Đôi mắt Thi Giai Nghi thẳng tắp nhìn hắn, trong khẩn trương mang theo chờ đợi. Nàng cũng không phải người cổ đại, nhất định phải chờ đến đêm động phòng hoa chúc, cho dù Dạ Vô Thương làm gì với nàng ở đây, nàng cũng sẽ không chết thủ trinh tiết.
Dạ Vô Thương đặt nàng bên cạnh bàn sách. Trên người nàng, dường như có một cổ mùi hương như có như không.
Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, dùng tay kiềm trụ cằm nàng. Đôi mắt thật sâu nhìn phía nàng: “Nói cho trẫm, ngươi chơi hoa chiêu gì?”
Hắn cũng không phải người hướng động, tuy rằng lâu như vậy không chạm qua nữ nhân, nhưng sẽ không đến nỗi chết đói đối với nàng.
Vừa rồi vừa tới gần, vậy mà liền hận không thể lập tức đè nàng dưới thân. Dục vọng kia thế nào cũng không áp xuống được, bức hắn khó chịu cực kỳ.
Dù có đề phòng với nàng, tay Dạ Vô Thương vẫn cứ bắt đầu hạnh kiểm xấu dạo chơi trên người nàng.
Hắn nhìn chằm chằm mắt nàng, động tác trên tay không hề chậm đi.
“Hoàng Thượng……” Thi Giai Nghi ngoan ngoãn gỡ túi thơm xuống, đặt trên chóp mũi mình ngửi một hơi sâu, “Đây là hương mẫu thân điều chế, vô hại với thân thể……”
Nàng vừa tự mình ngửi, cũng bắt đầu khống chế không được, giọng lập tức mềm nhũn, nũng nịu, thật sự câu người.
Một tiếng này, làm lý trí Dạ Vô Thương hoàn toàn mai một. Hắn thở hồng hộc, xé nát vật che đậy cơ thể nàng, lộ ra bờ vai trần trụi mượt mà.
Dạ Vô Thương bế nàng lên, đè ngã vào trên bàn sách.
Thi Giai Nghi nhìn thấy bão tố trong mắt hắn.
Người nam nhân này, tựa như mãnh thú đói bụng mấy ngày. Nàng có thể tưởng tượng ra, lát nữa Dạ Vô Thương sẽ xé rách nàng đau đớn, còn chưa bắt đầu, đã không khỏi nhăn chặt mày.
Thi Giai Nghi thở hổn hển nói: “Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng, lát nữa thỉnh ngài nhẹ nhàng……”
Dạ Vô Thương không để ý đến nàng.
Nếu hắn thích, dĩ nhiên sẽ rũ lòng thương một ít. Nhưng hiện tại, dục vọng chiến thắng lý trí, chỗ nào hắn còn quan tâm nhiều?
Thô bạo chế trụ chân nàng có chút run rẩy, Dạ Vô Thương hơi thở hỗn loạn.