Edit: Ochibi
Mã Oánh hắn chuẩn bị vứt bỏ, bỗng đem đến cho hắn một đứa con. Cô ta trẻ tuổi đầy sức sống, luôn có thể làm hắn tràn ngập kích tình.
“Lão công ~ anh muốn đặt tên gì cho con?” Mã Oánh lắc lắc cánh tay hắn hỏi.
Tằng Vân Lượng cảm thấy phiền, trả lời cho có lệ, “Đặt tên là đại sự, không thể quyết định qua loa!”
Không được, đứa con hắn quyết không thể từ bỏ, nó là huyết mạch của hắn. Nhưng còn cô gái trong nhà thì sao?
Cô hôm nay mặc quần áo ra sao? Đổi kiểu tóc thế nào? Giày đế bằng hay vẫn là cao gót?
Tằng Vân Lượng bất tri bất giác, trong đầu hiện ra hình ảnh Từ Như Ý ——
Từ ngày đó, cô dường như mỗi ngày đều đổi một bộ quần áo mới, kiểu tóc và trang điểm cũng sẽ theo biến hoá của phục sức mà thay đổi.
Mỗi ngày, là một hình tượng hoàn toàn mới, khuôn mặt tinh xảo, dáng người quyến rũ, làm người khác loá mắt.
Rất nhiều lần, hắn ngủ ở nơi này, tâm trí lại bay về. Muốn xem cô sẽ cho hắn loại ngạc nhiên gì……
Sáng sớm hôm sau, Tằng Vân Lượng chuẩn bị rời đi.
Mã Oánh kéo hắn lại, từ sau lưng ôm lấy eo hắn. Thấp giọng khóc thút thít, “Lão công. Cho em và con một cái danh phận đi……”
Tằng Vân Lượng ngẩn người.
Nếu là trước kia, hắn sẽ cảm thấy mình làm Mã Oánh chịu ủy khuất. Cô gái mới tuổi đôi mươi, không danh không phận theo hắn đã hơn một năm.
Nhưng hiện tại, áy náy của hắn biến mất hầu như không còn vì không yêu.
Tằng Vân Lượng có chút tức giận, “Oánh Oánh, lúc trước chính vì em không so đo, anh mới cho em đi theo anh. Bây giờ em đòi danh phận, chẳng phải bắt anh ly hôn?”
Mã Oánh tức giận đến cắn răng.
Cô ta biết, Tằng Vân Lượng từng có ý niệm ly hôn, nhưng cô ta vẫn luôn làm bộ không biết. Vậy mới có thể làm hắn ta cảm thấy được săn sóc. Nhưng từ sau vụ thẻ tín dụng, cô ta mới biết tầm quan trọng của “thân phận”!
“Nhưng bây giờ em đã có con, em không muốn nó vừa sinh ra đã bị gọi là con hoang. Nó cũng là con anh mà, lão công, anh nhẫn tâm sao?”
“Anh sẽ cho hai người nhiều tiền, đủ cho em và con sinh sống.” Tằng Vân Lượng nói xong lời này liền ném tay cô ta ra rồi đi mất.
Hắn vừa đóng cửa Mã Oánh liền thay đổi nét mặt, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, là anh ép tôi!”
Đơn giản chỉ cần tự thu thập chính mình, Mã Oánh trực tiếp tìm đến nhà hắn. Lúc này Tằng Vân Lượng hẳn có việc, chỉ có Từ Như Ý ở nhà.
Nhưng ngoài ý muốn của cô ta, Từ Như Ý đáng lẽ phải ở nhà lại mang theo một túi quần áo quay về.
Thấy cô thuần thục mở chìa khoá, Mã Oánh ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là người lần trước đoạt quần áo của cô ta sao?
Tằng Vân Lượng nói vợ hắn đến từ nông thôn, vừa già vừa xấu không biết làm đẹp. Cô ta cứ ngây ngốc tin như vậy!
Nhưng hiển nhiên, Từ Như Ý trước mặt rạng rỡ xinh đẹp: Làn da bóng loáng tinh tế, không chút tì vết, con ngươi sáng ngời long lanh. Lông mày vẽ thanh tú, môi màu hồng nhàn nhạt, mang theo nét thanh cao vũ mị.
Váy nhỏ màu hoa hồng trông như cô là người nghịch ngợm, chiếc châm kim cương trước ngực rực rỡ lấp lánh. Ngay cả phần tô điểm cho váy, cũng là trân châu cao cấp nhất Nam Hải!
Cô có chỗ nào là một bà chủ gia đình lôi thôi? Đây phải là một vị công chúa cao quý mới đúng!
Mã Oánh tức giận đến nỗi run rẩy!
Tằng Vân Lượng dám lừa cô ta, nói kiếm tiền chỉ cho cô ta xài! Hừ, quả là oan gia ngõ hẹp! Tốt thôi, cuối cùng cũng tìm được nơi để trút hết bực tức khỏi miệng.
Mã Oánh chặn cô ở cửa, lấy kết quả khám thai ra, cô ta vênh váo tự đắc.
“Tôi mang thai, là con của Tằng Vân Lượng.”
“Chúc mừng hai người nha, thật là đáng mừng!”
5/11/2019