Editor: Ochibi
Hắn bắt lấy eo nàng, ném lên trên giường.
“Hoàng Thượng tha mạng.” Từ Như Ý nhanh chóng cười hì hì xin khoan dung.
“Năm lần bảy lượt khiêu khích trẫm, trẫm đã sớm muốn trị nàng thật tốt!” Dạ Vô Thương cởi y phục, ra vẻ nghiêm túc nói.
Hắn tiến lên, đè ép nàng dưới thân, thân thể kia mềm mại như bông, thật sự khiến thân tâm người sung sướng.
Dạ Vô Thương từ trên cao nhìn xuống nàng, “Lần sau còn dám không?”
“Không dám, không dám.”
“Cười vui vẻ thế này, căn bản không có ý định ăn năn nhỉ?”
“Thật sự không dám nữa.” Từ Như Ý phồng má, cố gắng nhịn cười.
“Được lắm. Nếu nàng nghịch ngợm như vậy, thế thì trẫm sẽ khiến nàng cười đủ!” Tâm tình Dạ Vô Thương tốt cực kỳ, giam cầm nàng dưới thân, dùng tay đốt lửa khắp nơi trên người nàng.
Vốn chỉ muốn khơi mào dục vọng nàng, không ngờ Từ Như Ý không đến trạng thái, chỉ cảm thấy nơi tay hắn đi đến, khiến nàng càng muốn cười.
“Ha ha, Hoàng Thượng, chỗ đó ngứa, đừng…… Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi……”
Mục đích Dạ Vô Thương tuy rằng không đạt được, nhưng loại cảm giác này rất mới lạ, thân thể vận sức chờ phát động càng thêm khẩn thật. Vì thế cùng nàng tiếp tục chơi.
“Lần này, trẫm tuyệt đối không tha cho nàng.” Dạ Vô Thương vừa chọc nàng vừa lột bỏ xiêm y nàng, hai người bắt đầu ở trên giường đùa giỡn.
“Hoàng Thượng, Đức Phi nương nương tới.” Ngoài cửa, vang lên âm thanh tổng quản thái giám.
Hứng thú Dạ Vô Thương trỗi dậy, đột nhiên bị đánh gãy chuyện tốt, không khỏi phiền lòng.
Hắn còn chưa kịp bảo người đuổi nàng đi, Đức Phi đã xông vào.
“Hoàng Thượng……” Đức Phi há lớn miệng.
Đây là tình huống thế nào?
Không phải nói Hoàng Thượng nhiễm phong hàn, đã hai ngày không ra cửa sao? Nàng cho rằng hắn bệnh hơi nghiêm trọng, nên suốt đêm từ nhà mẹ đẻ gấp gáp trở về.
Thì ra, không ra được cửa của hắn là thế này!!
Nữ nhân này, chính là Ninh Phi mới được sủng ái trước đó không lâu đúng không?
Ban ngày ban mặt, mang Hoàng Thượng tới trên giường, thật quá không biết xấu hổ!
Sắc mặt Đức Phi rất khó xem, trên ngực phập phồng.
Dạ Vô Thương cũng không khá hơn bao nhiêu, bị người khác bắt gặp loại sự tình này, dù là ai cũng không vui vẻ nổi.
Kéo chăn mỏng đắp lên Từ Như Ý, hắn sửa sang lại trang phục mình, “Đức Phi không phải về nhà thăm viếng sao? Thế nào bây giờ đã trở lại?”
Đức Phi chịu đựng, “Hoàng Thượng, thần thiếp nghe nói ngài bệnh……”
“Trẫm hiện đã khỏi, nàng có thể đi rồi.”
“Hoàng Thượng……”
“Nghe không thấy sao?”
“Vâng. Hoàng Thượng, thần thiếp xin cáo lui.”
Đức Phi vừa ra khỏi, liền nhìn chằm chằm Thi Giai Nghi đang chờ bên ngoài, đem tất cả bực tức đổ trên đầu nàng ta: “Đều do ngươi! Rõ ràng Hoàng Thượng không có chuyện gì……”
“Biểu tỷ, ta, ta là vì tốt cho tỷ thôi!” Thi Giai Nghi nhìn nàng, “Hoàng Thượng không có việc gì, đây là chuyện tốt mà!”
Đức phi cũng không nghĩ cùng nàng nhiều lời, “Ngươi ở nhờ chỗ này lâu như vậy, nên trở về đi. Bổn cung cho người giúp ngươi thu thập hành lí……”
“Biểu tỷ!” Thi Giai Nghi bất chấp chuyện khác, khẩn cầu, “Biểu tỷ, muội trở về phải gả chồng, muội không muốn gả cho con trai phú thương kia đâu!”
“Vậy ngươi muốn gả cho ai?” Đức Phi nghiêng nghê liếc nàng ta một cái, lãnh trào nói, “Hoàng Thượng?”
Thi Giai Nghi nuốt nuốt nước miếng, “Không dối gạt biểu tỷ, muội đúng là nghĩ như vậy……”
“Bốp ——” Một bạt tai đánh tới trên mặt Thi Giai Nghi, “Làm càn! Hoàng Thượng mà ngươi có thể tiếu tưởng sao?!”
Thi Giai Nghi vững chắc ăn một cái tát, trên mặt nóng rát, trong lòng càng ủy khuất.
“Biểu tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn nhà của chúng ta trở nên nổi bật sao? Ninh Phi kia rõ ràng thấp kém hơn tỷ, lại dám dẫm trên đầu tỷ! Tỷ không muốn giáo huấn ả ta sao?”