Editor: Ochibi
Người sau lưng ỷ lại anh như vậy, anh sao có thể trách cứ được câu nào đây?
Anh không cần người khác nhìn thấy cô tốt. Chỉ cần anh biết là được.
Có lẽ, đây không phải phương thức tốt nhất, nhưng anh cam tâm tình nguyện.
“Này, người trộm xe đạp ta là ngươi đúng không?” Một ông chú đuổi đến.
“Chú, cháu……”
“Đừng giảo biện! Có người nhìn thấy ngươi! Tên nhóc Lục gia đúng không? Ta lập tức nói cho mẹ ngươi biết!”
Từ Như Ý lập tức kích động, từ sau lưng anh nhảy xuống, chỉ vào cái mũi ông chú rồi mắng.
“Có chuyện gì với xe của chú? A? Sơ Vân Ca của cháu không phải mượn chút thôi sao? Chú có bản lĩnh thì đánh cháu nè! Là cháu bắt anh ấy như vậy! Chú nói cho mẹ cháu đi!”
“Em gái à……”
“Chỉ là xe hư thôi mà, Sơ Vân Ca của cháu không hiếm lạ gì đâu!” Cô lải nha lải nhải, sau đó vòng trở về.
“Các ngươi đứng lại cho ta!”
“Đứng em gái của chú! Không phải chú muốn xe sao? Bổn tiểu thư cho tìm về cho chú!” Cô đi qua mấy cái phố, lại không tìm thấy chiếc xe đạp kia.
“Ôi! Vậy mà thực sự có ăn trộm! Sơ Vân Ca, làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu.”
Từ Như Ý cúi đầu suy nghĩ, “Em có để dành tiền, vốn muốn mua cho Mộ Hàm Phong 999 đóa hoa hồng, xem ra tiền này phải tham ô ra trước rồi…… Nhưng không sao, chờ bổn tiểu thư theo đuổi được cậu ta rồi, nhất định bắt cậu ta đưa 999 đóa hoa hồng cho em!”
Đem tiền đền cho ông chú, hai người mới trở về nhà.
“Như Ý, tiền em……”
Từ Như Ý mở to hai mắt, “Sơ Vân Ca, anh khinh thường em!”
“Anh không có mà!”
“Anh có! Muốn định nói trả tiền lại cho em chứ gì? Còn không phải khinh thường em sao?”
“Như Ý……”
“Đừng nói chuyện! Em hiện tại, rất! Tức! Giận! Hừ!” Cô chống nạnh, bộ dáng thở phì phì.
Lục Sơ Vân nở nụ cười, “Dáng vẻ Như Ý tức giận quá đáng yêu.”
“Không cho cười!”
“Anh vẫn cười.”
“Hay lắm, em đây khiến cho ngươi cười đủ!” Cô tiến lên vài bước, vươn hai tay nhỏ làm bộ muốn cù anh.
Lục Sơ Vân đầu hàng, “Đừng. Em gái Như Ý, không cần.”
“Chậm rồi! Ai bảo anh khi dễ em!” Tay cô chạm vào trên người anh. Tay nhỏ không ngừng sờ loạn.
“Như Ý, đừng nháo.”
“Em thích nháo! Xem anh còn dám dám chê cười em không!”
Không ngờ, thiếu niên sợ đâu phải ngứa, mà là sợ cách cô vô tình trêu chọc đụng vào.
Cơ thể cô vừa mới phát dục, làm anh vô số lần tỉnh lại trong mộng, sau đó suốt đêm ngủ không yên.
Anh sợ. Chỉ biết không ngừng rời xa cô. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy cô, lại nhịn không được muốn thân cận.
Thật mâu thuẫn.
“Như Ý, đừng đùa. Có xe đó!” Lục Sơ Vân lắc mình, bắt lấy cổ tay cô.
“Xem anh còn dám dám khi dễ em không này!”
“Không dám, không dám nữa.”
“Vậy cũng coi như tạm được!” Từ Như Ý thu hồi tay, cô như suy tư gì, “Mộ Hàm Phong có phải cũng sợ ngứa hay không?”
Lục Sơ Vân lập tức lạnh mặt, “Cậu ta là nam sinh!”
“Nhưng Sơ Vân Ca anh cũng là nam sinh mà?”
“Anh…… Anh sao giống thế được?” Anh đỏ mặt, “Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em như em gái anh vậy……”
“Đúng ha.”
Lục Sơ Vân rốt cuộc cũng yên tâm.
Trong nháy mắt, một học kỳ qua đi. Anh cho rằng, Như Ý chỉ là nhất thời mới mẻ, rất mau sẽ quên nam sinh kia.
Thế nhưng có một ngày, sau khi tan học, cô cao hứng phấn chấn chạy tới. “Sơ Vân Ca, em biết cách theo đuổi Mộ Hàm Phong rồi!”
Tim Lục Sơ Vân nhói một chút, có chút đau, nhưng vẫn cười cười, “Làm thế nào?”
“Đầu tiên!” Từ Như Ý vung nấm đấm vào lòng bàn tay kia, “Em cần phải viết cho cậu ấy một phong thư tình vạn chữ!”
23/3/2020