Edit: Ochibi
Đối thoại nhàm chán như vậy, nhưng mà hai người lại nói mãi không biết mệt. Vì tăng một ít thú vị cho lữ trình đơn điệu.
Rốt cuộc, sau khi dài dòng bôn ba, bọn họ đã mơ hồ nhìn thấy bộ lạc.
Lúc này đã vào mùa đông, bông tuyết bay lả tả, một chúng dân chăn nuôi xếp hàng chờ bọn họ trở về.
Nhìn thấy bọn họ, lập tức có người tiến lên, dâng lên áo choàng lông dê chống lạnh trong tay.
“Vương tử điện hạ tôn kính, chúc mừng mọi người đắc thắng trở về!”
“Mọi người mau trở về đi.” Tư Đồ Ngạn nhìn người trong gió lạnh, hắn cười thân hòa, “Buổi tối ngày mai, chúng ta sẽ có một buổi tiệc mừng, mọi người hãy cùng nhau tới tham gia.”
Hắn đỡ Từ Như Ý. Đi một hồi, Tư Đồ Ngạn ngồi xổm ở mép giường, giúp cô cởi giày. Cho người đốt hoả long trong lều, trong phòng tức khắc ấm áp lên.
Cũng đem quần áo hơi ẩm cho người hong khô, hành động săn sóc của hắn làm trong lòng Từ Như Ý ấm áp.
Kế tiếp, Tư Đồ Ngạn lại tuyên bố tin tức Như Ý có hỉ, tất cả mọi người vô cùng cao hứng.
Vương phi nhất định là phúc tinh của bọn họ! Ngắn ngủn mấy tháng, mảnh thảo nguyên này đã là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Còn chưa có bắt đầu mùa đông, đã có chuyên gia tới cửa thu mua áo lông, áo khoác bọn họ sản xuất. Lúc trước Vương phi đã định giá tốt cho bọn họ, bọn họ còn sợ quá cao bán không được, không ngờ thật nhanh đã bị tranh mua không còn.
Những người này, tất cả đều là quý tộc Trung Nguyên phái tới, thấy Hoàng Thượng Hoàng Hậu đều mặc xiêm y mềm mại lại mới mẻ độc đáo như vậy, tất cả mọi người bắt đầu noi theo. Bọn họ chỉ sợ mua không được, ngay cả giá cũng không hỏi đã cầm đi.
Những mục dân dùng số tiền đó nuôi dưỡng tiếp số lượng lớn dê, bọn họ đã có cuộc sống tốt, chính là vẫn luôn ngóng trông Vương phi trở về.
Mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, chạng vạng ngày hôm sau, mọi người bắt đầu bận rộn.
Từ Như Ý tuy rằng mang thai rất vất vả, nhưng đối với yến hội lần này lại tự tay làm lấy. Cô thật sự lo lắng Tư Đồ Phong lại có ý đồ gì xấu, cho nên đồ ăn, rượu, trái cây đều nhất định qua tay cô. Bởi vậy, sẽ không có người ở mặt trên gian lận.
Lửa trại hừng hực cháy, mỗi người đều tràn đầy vui sướng cười.
Chỉ có Tư Đồ Phong ở trong góc, hắn cầm túi rượu, rót vào trong miệng. Uống quá vội, lập tức ho khan.
“Khụ khụ……”
“Nhị điện hạ!” Đa Cát đoạt lấy rượu của hắn, tức giận, “Thân thể ngài còn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể uống rượu!”
Nhị điện hạ đã quên chuyện lần trước thiếu chút nữa bỏ mạng rồi sao? Nữ nhân kia với điện hạ mà nói, thật quan trọng như vậy ư?
Tư Đồ Phong có hơi không kiên nhẫn, trọng tâm không vững đoạt lại, “Trả rượu cho ta.”
Đa Cát thất vọng nhìn hắn, vô cùng đau đớn.
Nam nhân ý chí tinh thần sa sút này, vẫn là nhị điện hạ hắn trung thành bảo hộ sao? Là nam nhân hùng tâm tráng chí, khí phách hăng hái, có khí chất vương giả kia sao? Chẳng lẽ điện hạ đều đã quên, mình cũng là huyết mạch vương thất, gánh vác nhiệm vụ chấn hưng thảo nguyên sao?!
“Một nữ nhân mà thôi. Nhị điện hạ muốn bao nhiêu, Đa Cát đều có thể tìm cho ngài!”
“Ai ta cũng không cần……” Tư Đồ Phong lẩm bẩm tự nói, đã có men say quanh quẩn đáy mắt một mạt nhu hòa, “Ta chỉ cần nàng……”
Tư Đồ Phong nhìn bên kia.
Công chúa rúc vào trong lòng ngực ca ca, bọn họ nhìn xứng đôi như vậy. Nhưng mà tim hắn tại sao lại đau thế này? Nếu hắn chết rồi thì thật tốt, không cần chịu đựng tra tấn như vậy.
“Người đâu, mang rượu tới cho ta!”
Đa Cát ném túi rượu xuống, phẫn nộ rời đi. Nếu nhị điện hạ thật thích nàng đến thế, vậy giúp điện hạ một lần là được!
Hắn gọi người tới, “Các ngươi, kêu nhiều người hơn một tí lên kính rượu cho đại vương tử!”
Những người đó tuân lệnh, nhanh chóng tập kết một đám người theo thứ tự kính rượu Tư Đồ Ngạn.
_______
Chuyển sang QUYỂN 2 nào
14/2/2020