Edit: Ochibi
“Vâng, nhị điện hạ!” Những người đó đáp. Chỉ là, một đám người tìm thật lâu cũng không tìm được.
Tư Đồ Phong nhìn phía trước, ánh mắt sâu xa. Hắn nhàn nhạt phân phó: “Không cần tìm nữa, trở về thôi.”
Tư Đồ Ngạn bên kia đã chờ xuất phát, chỉ cần nhận được tín hiệu Cách Nhật phát liền lập tức lên ngựa.
Nhưng mà, chờ mãi chờ mãi, cũng không có tin tức. Lúc này, rốt cuộc có người tới báo, Tư Đồ Phong bọn họ đã trở lại.
“Phong, tại sao đệ đã trở lại?” Nhìn bộ dáng bọn họ có chút chật vật, Tư Đồ Ngạn trong lòng căng thẳng.
“Trong quân chúng ta có gian - tế!” Ngũ Dần siết chặt nắm tay, làm bộ phẫn nộ không thôi.
Tư Đồ Ngạn không tin được hỏi: “Sao lại thế này?”
Ngũ Dần nói: “Thời điểm chúng ta đi, phát hiện Cách Nhật phó tướng dẫn dắt tiểu đội lọt vào nơi địch nhân phục kích, tất cả huynh đệ đều hy sinh.”
“Cái gì?” Vừa nghe đến tin tức này, Tư Đồ Ngạn kinh hãi.
Những người đó, tất cả đều huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử!
Mới một ngày trước, còn cùng bọn họ trò chuyện, uống rượu vui vẻ. Tại sao, chỉ ngắn ngủn trong một đêm, đã thành như vậy!
Hắn chỉ cảm thấy chỗ ngực kịch liệt đau đớn, cái trán mồ hôi lạnh ròng ròng, ngay cả đứng thẳng cũng có chút không ổn.
“Vì cái gì……” Tư Đồ Ngạn thống khổ nói, lại vội vàng hỏi, “Cách Nhật phó tướng đâu?”
Tư Đồ Phong nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, từng bước tiến đến hắn. Ánh mắt hắn lạnh băng, lạnh lẽo thấu xương.
“Ca ca tốt của ta, ngươi thật không biết sao?”
Tư Đồ Ngạn nhìn ra hắn khác thường, có chút tức giận, “Phong, đệ có ý gì?”
Ngũ Dần tiến lên một bước, bảo vệ trước mặt Tư Đồ Phong. Hắn lòng đầy căm phẫn: “Lúc chúng ta đến, các huynh đệ đã lọt vào phục kích! Mà Cách Nhật phó tướng lại không biết tung tích! Đại vương tử, có thể giải thích cho bọn ta biết không, thủ hạ Cách Nhật trung thành với ngươi như một, đi nơi nào rồi?”
Tư Đồ Ngạn trong lòng cả kinh. Nhìn Tư Đồ Phong cùng hắn kẻ xướng người hoạ, nháy mắt nhớ tới Từ Như Ý nhắc nhở.
Hoá ra, đệ đệ hắn thật sự phản bội hắn, muốn dồn hắn vào chỗ chết! Tính toán giết hắn cũng thôi đi, nhưng những huynh đệ đó cũng không buông tha.
Hắn tức giận không thôi, “Phong, ta đối với ngươi không tệ, vì sao muốn phản bội ta?”
“Phản bội? Rốt cuộc là ai phản bội ai?” Tư Đồ Phong vừa ăn cướp vừa la làng, cắn ngược lại một cái. “Người đâu, đem tên phản đồ Tư Đồ Ngạn này bắt lại!”
“Đợi đã! Bổn vương tử là trong sạch! Các ngươi không thể chỉ bằng Cách Nhật mất tích, liền phán định bổn vương tử là tội nhân!” Tư Đồ Ngạn nhìn chằm chằm hắn.
Những người khác nghĩ lại cũng đúng, Tư Đồ Phong tuy rằng muốn trị hắn, nhưng hiện tại lấy không ra chứng cứ xác thực.
“Được rồi, vậy ngươi không được tham dự thảo luận quân sự với bọn ta nữa, để tránh lần nữa tiết lộ tin tức cho tộc Xích Nhĩ! Còn phải đem binh phù giao ra đây, như vậy mới có thể bảo đảm những người khác an toàn!” Ngũ Dần nhân cơ hội nói.
Như thế, chẳng khác nào đoạt binh quyền và quyền lãnh đạo của Tư Đồ Ngạn.
Đến lúc đó, đánh thắng là công lao bọn họ, đánh thua, thì đẩy sai đến trên người Tư Đồ Ngạn. Nói là hắn bán đứng tộc nhân, mới bị địch nhân chui chỗ trống.
Nhìn dũng sĩ bên người Tư Đồ Phong hung thần ác sát, Tư Đồ Ngạn vô cùng đau đớn.
“Phong, ta vẫn luôn coi ngươi là người thân nhất, ngươi lại đối với ta như vậy. Những tướng sĩ đó, cũng là đồng bào ngươi……”
Ngũ Dần sợ người bên cạnh sẽ bị nói động, tiến lên một bước, “Đừng nói nhảm nữa! Giao cái binh phù cũng không muốn, còn nói cái gì mà nhị điện hạ là người thân nhất!”
Tư Đồ Ngạn nhìn đệ đệ bên cạnh mặc không lên tiếng, thất vọng nhắm mắt.
12/2/2020