Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 144: Để ta giúp ngươi đi




Thực ra cuộc sống với Đông Thương Tang Thanh cũng không quá tệ, Di Giai hơi xấu hổ vì ban đầu đã hiểu lầm hắn.

Về cơ bản thì Đông Thương Tang rất yên tĩnh, dường như hắn cũng không thích bị động vào người cho lắm nhưng mà cô lại là kiểu càng cấm càng làm. Sau khi túm cổ ném cô đi vài lần vẫn không chừa, hắn cũng hết cách để mặc cô nghịch ngợm, cụ thể là sờ múi bụng của hắn.

"Học được chưa?"

Di Giai gật gật đầu, thời gian này hắn dạy cho cô chiêu thức tỏa sáng để đối phó với lũ sinh vật Hóa Hư, còn bản thân hắn rảnh rỗi thì lại ngồi sửa chữa thẻ.

"Đông Đông, có phải từ giờ ta không cần sợ chúng nữa?"

"Ngươi mơ mộng sao?" Đông Thương Tang Thanh cười nhạt:"Ít thì còn chống đỡ được, nếu nhiều hơn, ngươi vẫn bị xơi tái như thường."

Cô nghe vậy lập tức bò tới đấm bóp đùi hắn lấy lòng:"Vậy phải làm sao mới đối phó được với chúng?"

Hắn liếc cô một cái:"Ngươi lo xa thế làm gì? Chắc gì đã có ngày ngươi được tiếp xúc với chúng, sinh vật này không tồn tại bên trong tòa nhà, chỉ có một ít ở đây."

"Ta muốn hiểu biết thêm thôi. Kiến thức là vô tận mà!" Cô nhanh chóng tỏ ra vô cùng hiếu học, thời gian này ở chung với nhau cô đã biết Đông Thương Tang Thanh thật sự hiểu biết rất nhiều, hắn kiêu ngạo thật, nhưng là có tư cách để kiêu ngạo.

"Sinh vật Hóa Hư là thể khí, như khói sương, không thể tiêu diệt. Ngươi càng mạnh chúng càng ăn mòn ngươi nhanh. Nếu số lượng nhiều thì quả thật không có cách nào đối phó."

Di Giai đang định nói, tiếng "xì xì" quen thuộc lại vang lên, cô vội vã bò vào lòng Đông Thương Tang Thanh ngồi ngoan ngoãn, hắn nhướng mày véo véo má cô:"Không phải ngươi nói học được rồi? Sao còn bò lại đây?"

"Ta chưa tự tin lắm mà." Di Giai bĩu môi, sinh vật này nguy hiểm như vậy, lỡ có sơ sót gì thì sao!

Hắn không nói gì nữa mà tạo ra một vòng sáng bảo vệ hai người, cô an tâm ngửa cổ hỏi hắn:"Ý ngươi là nếu rơi vào miệng lũ sinh vật Hóa Hư kia thì thật sự không còn đường sống?"

"Nếu như ngươi cực kỳ yếu ớt, tốc độ ngặm nhấm của chúng chậm, sau đó ngươi kịp trốn khỏi thì có thể sống sót."

"Làm gì có ai cực kỳ yếu ớt sau khi bị gặm rồi vẫn còn trốn được?"

Đông Thương Tang Thanh cười nhạt:"Không sai."

Di Giai trầm mặc, tức là 100% sẽ chết chắc, sinh vật này cũng quá nguy hiểm rồi.

Trong lúc chờ làn sương đen rút đi, Đông Thương Tang Thanh lại lôi thẻ đỏ ra sửa chữa, Di Giai ngồi trong lòng hắn thành ra tay hắn phải vòng qua người cô, có chút giống như đang ôm cô vào lòng. Di Giai ngượng ngùng định dịch mông nới ra chút khoảng cách thì bị phát hiện, hắn chậm chạp tỳ cằm lên đầu cô:"Ngồi yên."

Lưng Di Giai có thể cảm nhận được trái tim đập bình tĩnh của hắn, mà hắn cũng nhìn thấy cái tai ửng hồng của cô, không biết tại sao trong lòng lại có chút thỏa mãn. Hai người cứ ngồi như vậy tới khi sương đen rút khỏi vẫn không nhúc nhích, Di Giai muốn nói lại thôi, sợ làm phiền hắn, Đông Thương Tang Thanh lại vờ như không biết, hồi lâu sau mới mở lòng từ bi thả cô ra.

Không biết có phải tưởng tượng hay không, Di Giai luôn có cảm giác bị Đông Thương Tang Thanh trêu đùa. Chính vì thế cô đã ra một quyết định sai lầm: Lần sau tự bản thân sẽ đương đầu với lũ Hóa Hư!

Vậy là lần tiếp theo, dưới ánh mắt xem kịch vui của Đông Thương Tang Thanh, Di Giai tự tin tạo ra một vầng sáng nhạt bảo vệ bản thân khỏi lũ Hóa Hư. Suốt quá trình vô cùng suôn sẻ, nhưng đến thời khắc sau cùng vài làn khói đen vẫn xông qua được vòng sáng, Di Giai tiêu đời như vậy.

"Aaaa... đau đau đau..."

"Tự cho mình thông minh." Đông Thương Tang Thanh khinh bỉ.

"Huhuhu..." Di Giai không có hình tượng òa khóc, nằm liệt dưới đất không động đậy được.

Ánh mắt hắn khẽ động, quỳ một gối xuống nhìn cô:"Chỗ nào?"

Cô biết nước bọt của hắn rất thần kỳ, vội nức nở cầu cứu:"Nửa người trái!"

Đông Thương Tang Thanh thoáng lưỡng lự, nhưng thấy linh hồn Di Giai đã nhạt đi nhanh chóng, hắn không kịp suy nghĩ thêm, có chút vội vã giúp cô chữa lành.

Di Giai chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thấy cơn đau đã nhanh chóng rút đi thì khẽ rên rỉ thoải mái. Ánh mắt Đông Thương Tang Thanh tối lại. Đột nhiên một cơn đau nhói truyền tới từ cổ làm Di Giai bừng tỉnh hét toáng lên:"Đauuuu! Ngươi làm gì vậy?"

Đông Thương Tang Thanh giữ hai tay cô đặt trên đầu, hắn ngẩng lên từ cổ cô, môi mỏng kia có chút bóng đỏ:"Tiêu độc. Còn đau chỗ nào?"

Di Giai nhìn lướt qua môi hắn rồi lại ngượng ngùng rời mắt:"Hết... hết rồi. Cảm ơn."

"Vậy thì tốt."

"Ngươi... buông ta ra được rồi..."

"Chưa đâu."

"?"

Hắn hơi câu khóe môi, khuôn mặt yêu nghiệt bỗng trở nên lả lơi, nghiêng đầu ghé sát vào tai cô.

"Ta cứng rồi."

Di Giai ngẩn ra, hồi lâu sau mới ấp úng hỏi:"Cái gì...cứng?"

"Hay là tự ngươi sờ thử xem... là nơi nào cứng? Hửm?" Nói rồi cầm tay cô chạm lên ngực hắn rồi từ từ kéo xuống. Lồng ngực rộng rãi mà cô vẫn thường tựa vào, cứng. Khuôn múi bụng mà cô thích sờ, cũng cứng. Bàn tay dừng lại ở cạp quần, Di Giai như hiểu ra, chớp chớp mắt nói:"Để ta giúp ngươi đi?"