Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 129: Mật thất (1)




Nghe tiếng hệ thống thông báo, Silver chậm rì rì đứng dậy di chuyển tới phòng tiếp khách, vừa mở cửa phòng, khi nhìn rõ người bên trong, anh thoáng mỉm cười nhẹ nhàng bước vào:"Sergi, cậu lại đến thăm mình sao?"

Nhìn dáng vẻ thong dong tùy ý kia, Hiri kìm nén trái tim đang không ngừng run rẩy của mình lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh tìm kiếm sơ hở trên khuôn mặt tươi cười của Silver.

Silver giống như không có chuyện gì, pha một tách trà rồi đẩy qua cho cô, bình thản hỏi:"Hôm nay đến là có chuyện gì vậy?"

Hiri cầm tách trà lên môi nhấp một ngụm, làm như vô tình tùy ý hỏi:"Dạo này có chuyện kỳ quái gì xảy ra không?"

"Kỳ quái? Còn phải xem là mức độ nào..." Silver kéo dài thanh âm, tủm tỉm nhìn cô. Hiri siết chặt chén trà, mấy hôm trước ả đột nhiên có cảm giác mãnh liệt với sự tồn tại của ý chí Sergi, nên biết Sergi tạo ra ả, giữa hai người luôn có một sợi liên kết vô hình, nhưng ả không dám chắc chắn, chỉ có thể tìm tới người thân cận nhất của Sergi khi cô còn sống để thăm dò. Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta thì dường như chẳng thể moi móc, cũng không nhìn ra sơ hở gì, ngược lại giống như bị nhìn thấu.

Đau đớn!

Day dứt!

Đó là những gì Hiri cảm thấy suốt mấy năm nay, nhưng ả lại không hối hận.

"Mình chỉ tùy tiện hỏi thôi." Hiri đặt tách trà xuống, ngước lên:"Chợt nhớ ra còn chút việc. Mình đi trước." Nói xong ả lập tức đứng dậy, đi qua một chiếc gương trong phòng.

Silver đứng tại chỗ thu hồi nét tươi cười. Chắc là đã cảm nhận được gì đó rồi nhỉ?

Anh nhàn nhạt ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà. Xem ra tâm trạng Hiri đang vô cùng bất ổn, cách cô ta vội vã tìm anh rồi vội vã trở về đã thể hiện rõ điều đó. Ả đang cực kỳ mất bình tĩnh. Mà nhân vật chính thì vẫn vô lo vô nghĩ chẳng hay biết gì... Silver hơi buồn cười, bất chợt anh nhớ ra bữa tiệc sinh nhật sắp được tổ chức trong cung điện, chợt ác ý nghĩ ra 1 trò đùa dai.

Có nên không nhỉ? Anh xoa cằm ngẫm nghĩ.

Hiri quay lại tòa nhà của mình, nội tâm cô ả đúng là đang cực kỳ bất ổn. Trong lòng không thể nói rõ rốt cuộc là cảm giác gì...

Nếu thật sự Sergi chưa chết thì sao?

Không có khả năng! Rõ ràng là đã chết! Trước giờ chưa một ai rơi xuống đáy vực Hóa Hư mà còn sống sót!

Vực Hóa Hư như cái tên của nó, bất cứ vật thể sống nào nhảy xuống liền dần dần hóa hư không, những người sức mạnh càng lớn thì sẽ bị những sinh vật hư vô dạng khí dưới ấy tham lam ăn mòn càng mạnh, thấu chịu nỗi đau đến tận linh hồn cho tới khi hoàn toàn bị ăn đến hết! Không thể nào Sergi có thể còn sống, cái xác tàn tạ của cô ta còn được tìm về để chắc chắn cho điều này cơ mà!

Ả tự an ủi trái tim mấy ngày nay đều trong tình trạng vô cùng hoảng hốt của mình.

Chắc là chỉ 1 phần tàn hồn nhỏ nhoi may mắn bay ra được của cô ta mà thôi...

Hít một hơi thật sâu, tự thấy bản thân đúng là có chút thất thố sau khi vội vã tìm Silver như vậy... Chỉ là cứ động tới Sergi là ả liền như mất đi tỉnh táo.

Vừa đi vừa nghĩ trong lúc vô thức, chẳng ngờ ả lại bước chân tới một nơi đã khóa kín từ lâu, căn phòng Sergi dùng để thiết kế cơ thể, cũng là nơi ả được sinh ra.

Từ khi thành công tạo ra cơ thể cho riêng mình, Sergi đã phong ấn nó lại, chưa từng đặt chân bước vào lần nào nữa. Mà khi thay thế Sergi, ả cũng chưa từng tới nơi này.

Khẽ giơ tay lên vận động khí tức, cánh cửa rung rung, chiếc khóa to nặng nề cạch một tiếng tự động rơi xuống đất.

Trước kia khi Sergi còn tại thế, ả cũng từng tò mò muốn vào xem thử nhưng không tài nào mở được, giờ đây trông lại dễ dàng làm sao. Ả nhếch môi bước vào.

Bên trong vô cùng gọn gàng, các bộ phận cơ thể hỏng toàn bộ đã bị tiêu hủy, chỉ còn lại đống sơ đồ vẽ khó coi dán đầy tường, Hiri nhìn chăm chú một lúc, không nhịn được bật cười.

Rốt cuộc sao Sergi có thể dựa vào mấy hình vẽ này mà thiết kế ra cơ thể cơ chứ? Không thể không nói Sergi vẽ quả thật quá xấu! Cả bùa cũng quá xấu! Sau khi cười sảng khoái một trận, ả lại giật mình, lần cuối cùng cười vui vẻ như vậy là khi nào?

Ả tiến lên chạm tay vào bức vẽ, từng cái một, trước mắt như hiện ra dáng người xiêu vẹo ngồi dưới đất, cây bút liên tục tô tới lui lên tờ giấy trắng, khuôn mặt tỏ ra vô cùng ảo não với khả năng hội họa của bản thân...

Ha ha... ả lại trộm cười.

Bất chợt bức tranh dưới tay có chút cộm. Ả sờ thêm lần nữa. Quả thực cảm giác được gì đó khang khác. Ả giật bức tranh xuống.

Đằng sau bức tranh thế mà lại là một cánh cửa!

Trong căn phòng này vẫn còn có 1 căn phòng khác? Ả không hề biết điều đó, tay ả run lên, đằng sau cánh cửa này có thể là gì?

Hiri đưa tay lên đẩy nhẹ cánh cửa, ngoài dự đoán của ả, cánh cửa thoải mái không chút phòng bị xoay 90° đủ cho một người tiến vào, bên trong rất tối, từ ngoài không thể nhìn thấy gì, ả với lấy một cây đèn quyết tâm bước vào.

Dù có bẫy đi nữa, với khả năng hiện giờ của ả còn phải sợ hãi sao?