Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 127




Được một lát im lặng, hắn lại nói:"Em thích kiểu người thế nào?"

Di Giai hơi khựng lại, nhàn nhạt:"Thích? Là cảm giác gì?"

Mục Lãng giật mình nhìn cô:"Hả? Vậy em bị gia đình ép cưới đấy à?"

Di Giai đoán hắn cho rằng cô đã có gia đình. Nhưng hắn không biết nguyên chủ là có bầu trước khi cưới, chồng sắp cưới lại đi theo tình nhân chứ không phải đã chết như cô từng nói.

Thấy Di Giai không đáp, Mục Lãng nghĩ mình đã đoán đúng. Đột nhiên hắn cảm thấy vui mừng, tiến lên nắm tay cô. Di Giai giật mình muốn giật ra, hắn lại nắm chặt, cô sợ mình mạnh tay sẽ thật sự làm hắn bị thương, bực bội:"Buông ra!"

"Bảo bối, tin anh đi. Nắm một lúc em sẽ cảm nhận được tình yêu."

"..." tình yêu là gì?

Mục Lãng thấy ánh mắt của cô, hắn nghĩ nhất định phải giải thích:"Có tình cảm với một người là..." hắn hơi khựng lại, nhận ra chính bản thân cũng là lần đầu rung động, để chia sẻ kinh nghiệm cho người khác đúng là có chút khó khăn:"... là muốn được động chạm thân mật, muốn người đó trong mắt chỉ có mình..."

Di Giai lé mắt, không giãy ra nữa mà hỏi:"Nắm tay là động chạm thân mật?"

"Ừm. Hôn nữa." Hắn quay ra, ánh mắt lại nóng bỏng

"... Có vẻ tôi thật sự không thích anh. Tôi không muốn nắm tay, cũng không muốn hôn anh." Nói xong, Di Giai chợt như nghe thấy tiếng gì đó vụn vỡ.

Mục Lãng ôm ngực, mặt nhăn nhó:"Bảo bối, em... thật nhẫn tâm."

Soạt!

Một dây leo lớn nằm dưới đất đột ngột cuốn lấy chân Mục Lãng kéo mạnh. Hắn vội buông tay Di Giai ra, không ngờ cô ngược lại cầm tay hắn kéo trở về, dây leo cùng cô kéo căng Mục Lãng trên không, hắn nhíu mày mách:"Vợ ơi, bản thể trong căn nhà thứ 3 bên trái."

Di Giai lập tức rút kiếm nhảy lên chém đứt sợi dây, sau đó không chút do dự xông vào căn nhà kia.

Mục Lãng rơi xuống đất, vì quái vật cây không có tim nên anh không thể tấn công nó từ khoảng cách này, vừa xoay người định đuổi theo thì đã thấy Di Giai trở ra, anh ngạc nhiên:"Nó chạy rồi à?"

Cô lắc đầu:"Giết rồi."

Mục Lãng ngẩn ra, anh chạy vào căn nhà đó xem thử, vừa đi tới cửa đã suýt trượt ngã. Khắp nơi đều là chất nhầy nhụa màu xanh, giữa phòng có một đống nát bét không nhìn ra hình dạng ban đầu.

"Đi thôi." Di Giai thấy hắn đứng im một lúc lâu ở cửa, không nhịn được thúc giục.

Mục Lãng đi ra, ánh mắt nhìn cô có chút khang khác:"Anh cảm thấy... việc đến giờ mình vẫn còn sống đã đủ thể hiện em thích anh rồi."

"???" Lại phát bệnh gì thế?

Đi thêm được mấy quãng, Mục Lãng lại không nhịn được sáp tới nắm tay cô, trước khi bị cô mắng đã nghĩ xong lý do chính đáng:"Anh sợ lại bị kéo đi mà."

Di Giai há mồm nhưng chưa kịp nói:"..."

Trên đường vẫn thường xuyên gặp quái vật, Mục Lãng luôn để Di Giai giải quyết. Đến tối, họ tìm một ngôi nhà hoang ở tạm.

Ban đêm cũng có quái vật của ban đêm, chỉ là con người không thể nhìn trong bóng tối nên sinh ra cảm giác sợ hãi đối với quái vật đêm hơn quái vật ngày, bình thường sẽ không ai thắp đèn trong nhà thu hút chúng, nhưng một ngôi nhà ấm cúng có bao giờ lại thiếu đi ánh đèn? Nhà Di Giai và Mục Lãng ở chính là như vậy.

"Anh kiếm ở đâu vậy?" Di Giai nhìn mấy khối hình cầu phát ra ánh sáng được Mục Lãng ném trong góc nhà, tò mò hỏi.

"Kỹ năng của mấy người trong hầm ấy mà." Anh lôi chăn nệm ra trải xuống đất

Di Giai gật gù, lát sau mới để ý một chuyện:"Sao anh trải 2 tấm nệm gần nhau vậy?"

"Hả? Có gần sao?" Hắn đứng dậy nheo mắt đánh giá

Di Giai trợn trắng mắt:"Nó rõ ràng không có kẽ hở nào được không?"

Mục Lãng cười e thẹn:"Chẳng phải do anh sợ ban đêm có quái vật tấn công 1 trong 2 chúng ta mà người kia ngủ say không nhận ra hay sao?"

Di Giai đứng dậy kéo mền của mình ra hai mét:"Vậy được rồi."

Mục Lãng không đồng tình, lại đẩy mền của mình:"Hơi xa quá."

Di Giai lại kéo mền đi.

Mục Lãng không chịu thua tiếp tục đẩy mền tới.

Kết quả mền Di Giai nằm sát tường, mền Mục Lãng nằm sát cô.