Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại

Chương 126




Mục Lãng nói là làm, anh lập tức đứng dậy sắp xếp công việc mấy ngày tới cho đám thanh niên trong hầm. Đám thanh niên cười nói:"Anh Mục, anh yên tâm đi với chị dâu đi. Thời gian này anh đã vất vả vì tụi em nhiều rồi. Tụi em tự lo được mà."

Dương Mịch cũng trong đám người, cô vừa liếc Di Giai đằng xa, vừa nhìn anh họ mình, cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Cô gái kia nói cực kỳ xinh đẹp cũng không phải, chỉ có thể nói là ưa nhìn, còn có thai trước khi gặp anh mình... Tại sao biết ư? Lần đầu tới đây đến tên Mục Lãng cô ta còn không biết, phải hỏi cô mà! Anh cô trước giờ người theo đuổi xinh đẹp không ít, ngay cả khi vào thế giới này rồi cũng không ít cô gái có nhan sắc muốn bám vào, tại sao nhất định phải đâm đầu vào một người chán ghét anh, còn có thai kia chứ?

Ôm một bụng băn khoăn, khi Mục Lãng bàn giao mọi việc xong, cô vội kéo hắn sang một bên. Vì là anh em một nhà, cô nói thẳng:"Tại sao phải là cô ấy?"

Mục Lãng lúc đầu còn khó hiểu nhìn bộ dạng thập thò của Dương Mịch, sau khi nghe cô nói mới ngộ ra cô thắc mắc điều gì, hơi buồn cười:"Em còn nhớ hồi nhỏ, anh thường khóc to, bám lấy mẹ anh kể về một giấc mơ không?"

Dương Mịch gật đầu, tất nhiên là nhớ, bởi vì hồi nhỏ hầu như cứ khi nào cô sang chơi là thấy Mục Lãng đang khóc, hắn bị giấc mơ ám ảnh tới nỗi không ít lần phải đi gặp bác sĩ tâm lý, cô cứ tưởng lớn lên anh đã không còn mơ nữa:"Nhưng việc này có liên quan gì?"

"Bởi vì, anh tìm được người trong mộng rồi." Mục Lãng mỉm cười nhìn về một hướng. Dương Mịch nhìn theo, cô gái kia đang nhắm mắt dựa vào tường, lại quay sang nhìn vào mắt anh, cô giật mình:"Ý anh là..." còn chưa nói xong đã thấy Mục Lãng bước chân đi về phía đó...

Di Giai đang nhắm mắt tưởng tượng lại mấy hình vẽ, đột nhiên cảm thấy môi mình nhột nhột, cô giật mình mở bừng mắt ra. Mục Lãng đang cầm một lọn tóc của cô quét qua môi cô, cười hỏi:"Sẵn sàng chưa?"

Cô gạt tay hắn ra, chỉ vào cái balo bên cạnh:"Đồ ăn tôi đã chuẩn bị xong. Khi nào chúng ta đi?"

Mục Lãng đi tới bên cạnh cô cầm balo lên:"Bây giờ."

Khi họ đang tạm biệt mọi người trong hầm để chuẩn bị lên đường, sản phụ trước kia đột nhiên bước tới, cô ấy đã khỏe hơn nhiều nhờ thuật trị liệu của Di Giai mấy ngày nay. Di Giai vội tiến lên đỡ lấy cô ấy:"Chị Mẫn, làm sao vậy?"

Mẫn Diệp mỉm cười, đưa cho cô một chiếc túi nhỏ bằng bàn tay:"Bảo Bối, tuy rằng chị không thể giúp em nhiều như Mục Lãng, nhưng chị cũng muốn góp một phần công sức của mình. Đây là hạt giống sinh trưởng, kỹ năng của chị, em cầm lấy phòng thân, đừng chỉ dựa hết vào Mục Lãng."

Kỹ năng của Mẫn Diệp là tạo ra các hạt giống từ máu của mình, khi gieo xuống đất chúng sẽ lập tức nảy mầm cao tới hàng nghìn mét. Điểm yếu tất nhiên là dễ mất máu khi dùng liên tục quá nhiều.

"Cái này... chị giữ phòng thân đi." Di Giai lắc đầu muốn từ chối, Mẫn Diệp liền sầm mặt lại:"Chị không nói lần 2 đâu! Hơn nữa, A Hoan của chị cũng được cho 1 kỹ năng năng tấn công rất lợi hại, không cần lo cho chị."

Di Giai đành nhận lấy, A Hoan là đứa bé được cô cứu sống, tại đây chỉ cần xuất hiện một sinh linh mới đều sẽ có được chiếc vòng tay kỹ năng. Chiếc vòng tới từ hư không, khi người chết đi cũng sẽ tự vỡ.

Mẫn Diệp lại tới chỗ Mục Lãng véo tai hắn một cái:"Mấy ngày nay tôi thấy cậu chọc Bảo Bối của tôi hơi nhiều đấy."

Mục Lãng chưa kịp đáp, cô ấy đã nói nhỏ vào tai hắn:"Bảo Bối là một cô gái cực kỳ tốt, cậu tinh mắt đấy. Cố gắng lên!"

Hắn lập tức dở khóc dở cười:"Đã rõ!"

"Cậu không chỉ phải bảo vệ mình..." Mẫn Diệp đang muốn nhắc nhở, Mục Lãng đã nói:"Em sẽ bảo vệ 2 mẹ con cô ấy tốt hơn chính mình. Chị yên tâm."

Mẫn Diệp thở dài, cười không nói nữa mà lùi trở về.

Khi hai người quay lưng rời khỏi, Mẫn Diệp bỗng hét to:

"BẢO BỐI, CẢM ƠN EM!"

Đi được một quãng khá yên tĩnh, Mục Lãng nhịn không được ho một cái, thành công chiếm được một ánh mắt sắc lẹm của Di Giai. Hắn bắt chuyện:"Bảo bối, em biết không? Mỗi lần thấy em thế này anh đều muốn dắt em về nhà."

"...Làm gì?"

"Để em thoải mái đánh anh."

"...Anh bình thường một chút." Ở ngoài tôi cũng có thể thoải mái đánh anh.