Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 40: Vua Của Mạt Thế 4




- Cẩn thận, Tạ học trưởng! - Lưu Triết vừa vội vàng chạy tới ngăn cản vừa hô to thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng trái với những gì cậu ta nghĩ, Dạ Tịch không những không bất ngờ chậm nửa nhịp mà càng tăng tốc độ, hai bước thành một cấp tốc áp sát Tạ học trưởng.

Người bị bất ngờ không kịp phản ứng ngược lại là Tạ học trường, anh ta ngây ngốc trơ mắt nhìn người sắc mặt bình tĩnh, dứt khoát xuống dao.

Phập.

Tiếng dao sắc ngọt đâm sâu vào da thịt.

Ngoan tuyệt, quyết đoán.

Không có một cơ hội phản kháng.

Huyết tanh bắn ra, Tạ học trưởng còn cảm giác rõ ràng chất dịch tanh tưởi, lạnh ngắt chảy từ đỉnh đầu xuống sau gáy.

Tạ học trưởng cứng ngắc từ từ quay người nhìn về phía sau, trên đất có một con zombie với nửa gương mặt bị phân hủy nghiêm trọng, cánh tay phải gần như chỉ còn xương trắng, giữa trán nó cắm một con dao, lưỡi dao đâm ngập vào trong, chỉ thấy chuôi dao đen bóng một màu.

Con zombie bị tấn công bất ngờ, cả người to lớn co quắp như bị giật điện, biểu cảm hung tợn như bị ấn nút tạm dừng bao trong dịch xanh ghê người.

Thể trạng của con zombie này rất khá, sau khi đâm nó mặc dù Dạ Tịch đã tận dụng góc độ tối đa hóa lực đạo cùng lựa chọn vị trí đâm yếu hại nhất cô vẫn cảm thấy tay phải tê rần.

Tạ học trưởng mặc dù tâm lí rất vững cũng từng thấy Hạ Mộng Nghiên tự tay giết zombie nhưng giữa nhìn thấy và tự mình cảm thấy là hai chuyện khác nhau, anh ta kìm chế không nổi bám vào một giá để đồ nôn thốc nôn tháo.

Dạ Tịch nhìn không nổi đưa cho anh ta một chai nước lúc trước anh ta để cạnh cô.

Vốn cô muốn mở một đường máu tự mình đi ra nhưng vừa đi lên mấy bước thì tầm nhìn không còn bị chắn bởi mấy giá để đồ, cô cũng đồng thời nhìn thấy một con zombie không biết ở đâu ra đang chậm chạp bước từng bước cứng ngắc đến sau lưng Tạ học trưởng.

Sau khi vào đây cô đã kiểm tra một lượt cũng không gặp phải một con zombie nào, cửa hàng cũng chỉ có một cửa duy nhất, con zombie này có thể từ nơi nào đi ra?

Dạ Tịch nhìn lướt qua con dao trên đầu con zombie một chút, ngón tay co lại rồi duỗi ra, cuối cùng cô bước qua xác con zombie mà không lấy lại con dao.

Vừa nãy đâm hơi sâu, bây giờ rút ra mà không muốn dịch xanh bắn vào người sẽ rất mất công.

Giữa thuận tay và thời gian cô quyết định chọn thời gian.

Dạ Tịch thuận theo dấu vết kéo lê con zombie để lại từng bước đứng trước kho chứa hàng cô đã kiểm tra qua.

Bên trong không có điện, tối đen một mảnh, chỉ có thể mơ hồ thấy những thùng hàng xếp lộn xộn, trên đất gần cửa còn có hai thùng đồ ăn vặt đổ vương vãi khắp nơi, có một số chiếc bánh đã bị giẫm qua bẹp dúm.

Dạ Tịch bước qua đống lộn xộn bước vào không gian bên trong, đèn pin trong tay đồng thời bật sáng soi xuống con đường dưới chân lần tìm dấu vết.

Đám người Tạ học trưởng thấy cô đi vào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, Tạ học trưởng đi vào trước, sau đó là Lưu Triết, Trần Nguyên nhát gan đi vào sau cùng.

Gào.

Tạ học trưởng vừa bước nửa bước chân vào cửa thì mặt đất bên dưới đã xuất hiện tiếng gào rú nguyên thủy cùng âm thanh đập phá điên dại.

Dạ Tịch không mất nhiều công sức tìm ra nơi khởi nguồn của âm thanh là một góc phòng bám đầy bụi, lúc trước cô chỉ chiếu đèn kiểm tra qua căn phòng này cũng không để ý thấy nơi góc phòng còn có một khoảng bị cắt thành cửa đi lên như thế này.

Trên cạnh cửa có hai dấu tay một lớn một nhỏ, một bên là dấu tay bình thường, một bên là dấu xương trắng nổi bật trên bụi mỏng.

Xem ra con zombie kia cũng là từ nơi này đi lên.

- Tạ học trưởng…hay là…hay là chúng ta ra ngoài? - Trần Nguyên nghe tiếng gào rú như muốn đội đất leo lên ở bên dưới sắc mặt trắng bệch, co rúm núp sau người đứng trước.

- Cái này…Diêu học muội vẫn ở bên trong, chúng ta sao có thể hèn nhát đi ra? Huống hồ đất bê tông dày như vậy chúng leo lên sao được, Trần Nguyên, cậu trước bình tĩnh.

Vừa được Dạ Tịch cứu một mạng, Tạ học trưởng dù có hoảng sợ cũng không thể không trấn an mọi người.

- Tôi…

- Cô định làm cái gì? Cô bị điên cũng đừng kéo người khác chết cùng!

Trần Nguyên còn chưa nói thành câu thì đã bị giọng rống của Lưu Triết làm cho giật mình.

Mọi người đồng loạt nhìn sang góc phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin đặt trên kệ chiếu sáng.

Dạ Tịch quỳ một chân bên cạnh cánh cửa trên đất, ánh sáng không chiếu tới cô, chỉ thấy sườn mặt mơ hồ cùng con dao sắc bén chiết xạ ánh sáng trắng mỏng của đèn pin mà cô đang ngậm trong miệng.

Lưu Triết không biết chạy đến bên cạnh cô từ bao giờ hiện tại đang nắm chặt một tay cô ngăn cản không cho cô mở cửa ra.

Dạ Tịch đưa tay trái cầm lấy con dao đang ngậm trong miệng, đầu hơi ngẩng đối diện với cậu ta.

- Buông ra.

- Diêu Dạ Tịch, muốn chết thì chết một mình, chúng tôi không muốn chết cùng cô! - Lưu Triết không những không buông tay mà càng siết chặt hơn, hận ý mơ hồ lan ra trong mắt cậu ta.

Không chỉ có lửa giận mà còn là oán hận.

Nguyên chủ đã làm gì có lỗi với cậu ta sao?

- Tôi sẽ không nói hai lời.

- Nói đoạn cô kề dao vào cổ cậu ta, lưỡi dao hứng được ánh sáng làm nổi bật những hoa văn in chìm trên đó.

- Bây giờ cô muốn trực tiếp giết tôi? - Lưu Triết thế mà không sợ hãi ngược lại còn cười lạnh với cô.

- Nếu đó là nguyện vọng của cậu.

Dạ Tịch cũng không chịu thua kém cho cậu ta một nụ cười lạnh lẽo.

- Có chuyện gì bình tĩnh nói.

Lưu Triết, cậu buông cô ấy ra trước.

Dạ Tịch, cô có thể nói rõ bản thân định làm gì không? - Vẫn là Tạ học trưởng thấy hiện trường sắp mất không chế vội vàng tiến lên hòa giải.

Lưỡi dao kia nhìn thế nào cũng thấy sắc bén đầy ma quái.

- Lưu Triết! - Tạ học trưởng thấy hai người vẫn nhìn nhau chằm chằm thì không thể không lên tông gọi tên Lưu Triết.

- Còn cần nói cái gì? Cô ta không phải định mở cửa này ra cho đám zombie bên dưới ra ngoài hay sao? - Nhận thấy ánh nhìn của Tạ học trưởng nghiêm nghị hơn ngày thường thì Lưu Triết không thể không buông tay ra trước.

Đáp lại cậu ta là nụ cười nhạt của Dạ Tịch.

- Cô đây là ý gì? Cô…

- Lưu Triết, cậu lùi lại.

- Tạ học trưởng thấy cậu ta mất bình tĩnh thì kéo cậu ta ra sau đồng thời ra hiệu cho hai người đằng sau đi lên đưa cậu ta đi thu thập vật tư cùng.

- Dạ Tịch, chúng ta bây giờ coi như đồng bệnh tương liên, cô nói xem cô muốn làm gì mọi người sẽ giúp cô.

- Anh nghĩ sao nếu tôi nói bên dưới có đường ra ngoài?

- Thật sự?

- Không biết.

Chỉ là phán đoán, anh có thể tin hoặc không.

Tạ học trưởng nhìn sâu vào sự trầm lặng trong mắt cô hồi lâu, khi mà Dạ Tịch sắp mất kiên nhẫn thì anh ta đứng lên lui về phía sau.

Cô không nói thêm lời nào, tóc đen rơi xuống bờ vai mảnh khảnh.

Dạ Tịch đặt dao sang một bên, hai tay lựa một vị trí có thể bám vào dùng sức kéo cửa lên.

- Trần Nguyên, cậu lên đây giúp một tay.

- Tạ học trưởng lại lần nữa tiến lên, vừa hỗ trợ cô vừa kêu gọi Trần Nguyên đang bám vào một giá đỡ nào đó.

Cánh cửa làm bằng hợp kim dày, trọng lượng cũng khá nặng, một mình cô không thể lập tức nâng lên nhưng có sự giúp sức của Trần Nguyên cùng Tạ học trưởng thì khác, ba người hợp sức cuối cùng cũng kéo được cửa ra.

Lập tức tiếng gào thét đinh tai cùng một mùi tanh tưởi, hôi thối nhức óc xộc lên hun cho ba người hoa mắt chóng mặt.

Trần Nguyên thể trạng yếu nhất không chịu nổi mùi này liền buông tay chạy sang một bên điên cuồng hít thở không khí trong lành.

Tạ học trưởng cũng không khá hơn là bao, khó khăn lắm mới đẩy cửa đổ ầm xuống đất rồi ôm gương mặt tái mét dựa vào giá đỡ sau lưng uống liên tục mấy ngụm nước lên.

Dạ Tịch lùi lại một chút, một tay vừa cầm dao vừa che mũi, một tay với lấy chiếc đèn pin trên giá chiếu xuống bên dưới.

Đúng như cô dự đoán, ở đó có bốn con zombie khác điên cuồng gào rú muốn đi lên nhưng không có cách nào leo lên được.

Mặc dù chúng đứng cạnh một những bậc thang kim loại bẩn thỉu nhưng trí tuệ hạn hẹp và sức mạnh hạn chế đã khiến chúng lực bất tòng tâm chỉ biết gào thét đói khát.

Con nào con nấy đều bê bết gớm ghiếc, so với tất cả zombie cô từng nhìn thấy còn ghê người hơn nhiều.

Bởi không gian bên dưới bị phong kín lâu ngày nên chứa rất nhiều độc tố của cả xác chết và nấm mốc sau một mùa đông lạnh ẩm nhất thời chưa thể lập tức đi xuống.

Khoảng không đèn pin chiếu sáng được không lớn nhưng có thể thấy được bên dưới là một đường hầm nhỏ hẹp cũng không rõ là dẫn tới đâu.

Dạ Tịch như có điều suy nghĩ nhìn bốn con zombie đang gào thét phía dưới với hai người Trần Nguyên và Tạ học trưởng đang vỗ ngực cúi người nôn khan bên kia.

Vấn đề xem ra không đơn giản rồi.

- Vẫn là chờ đám zombie bên ngoài tản đi?

Tạ học trưởng vừa hít thở thông thuận một chút thì lại đi tới bên này chỉ là lần này anh ta không tiến lại gần nữa mà đứng cách cửa hầm hai mét.

Không nói đến mùi hương vô pháp chịu đựng chỉ nói đến diện mạo đau mắt của bốn con xác sống bên dưới cũng đủ khiến anh ta ôm chân giá đỡ nôn khan nửa ngày, vẫn là mắt không thấy tâm không phiền tương đối tốt.

Hiện tại bên dưới có cả thảy bốn con trong tình trạng cực kì khát máu mà đội ngũ bây giờ chỉ có bốn người thực sự có sức chiến đấu, việc mở ra con đường khác để ra ngoài là rất khó khăn.

Dù sao thì trước giờ họ vẫn phải dùng hai người mới kìm kẹp được một con zombie.

- Anh có thể chờ bao lâu?

Có thể chờ bao lâu ư?

Một ngày, hai ngày, thậm chí là một tuần đều có thể, dù sao nơi này vật tư đầy đủ, cầm cự một tuần không có vấn đề gì nhưng nếu không phải một tuần thì sao? Liệu rằng anh ta còn chờ được không?

Có đôi khi thứ giết chết một con người không phải là sự đói khát hay bệnh tật về thể xác mà là sự kiệt quệ của tinh thần.

Ở trong hoàn cảnh bị cô lập lâu ngày sẽ khiến tâm lí con người nảy sinh cảm giác bức bối, sau đó sẽ là phát điên.

Khi đã không còn tỉnh táo thì sống chỉ còn là tồn tại.

Vậy còn nghĩa lí gì sao?

Nhưng mà…

- Bầy zombie bên ngoài đâu thể vây chúng ta mãi được? Chúng rồi sẽ tản đi thôi.

- Anh biết tại sao chúng đuổi mọi người?

- Không phải do chúng tôi tạo tiếng động?

- Tạ học trưởng, tiếng động lúc ấy lớn đến mức lôi kéo được bầy zombie lớn như vậy? Anh tin sao?

- Tôi…

Tạ học trưởng mấp máy môi mấy lần cũng không cách nào phát âm ra được chữ “tin” kia.

Từ ấy như nghẹn tại cổ họng giải thoát ra ngoài không nổi mà nuốt vào thì không trôi.

Anh ta không tin.

Trong thâm tâm anh ta vẫn luôn cảm thấy mấy người bọn họ có phải đặc biệt đen đủi hay không nếu không tại sao biến cố chết người cứ dồn dập xảy ra khiến bọn họ phải chạy đông chạy tây trốn tránh.

Trùng hợp đến liên tục liệu rằng có còn là trùng hợp không?

Nhưng dẫu có hoài nghi thế nào thân là người dẫn đầu đội ngũ anh ta không thể tỏ ra hoang mang, ngờ vực.

Không chỉ bởi vì anh ta là lãnh đạo tinh thần của toàn đội mà còn bởi anh ta hiểu rõ để hủy diệt một tập thể nhanh nhất là khơi mào mâu thuẫn trong đó.

Khi hạt giống nghi ngờ đầu tiên được gieo xuống nó sẽ nảy mầm thành nghi kị và kết trái ích kỉ, một đội ngũ chỉ có những người phòng bị lẫn nhau, bo bo giữ mình sẽ trở thành mồ chôn cho tất cả nhất là trong hoàn cảnh mạng người như mành chỉ treo chuông như hiện tại.

- Tạ học trưởng có thể tiếp tục chờ.

Có đôi khi sự thật chỉ là thứ được nhiều người cho là đúng thôi.

Dạ Tịch sẽ không nhiều lời phân trần với Tạ học trưởng, cô lấy điện thoại trong người ra bật một bài nhạc rock với âm lượng lớn nhất bọc lại cẩn thận rồi lấy đà ném xuống dưới.

Góc độ rất chuẩn xác vừa vặn để điện thoại tiếp đất an toàn ở vị trí xa nhất có thể, âm thanh đinh tai nhức óc lập tức thu hút sự chú ý của bốn con zombie thành công khiến chúng vừa gào rú vừa chạy về phía đó.

- Dạ Tịch, cô…

Tạ học trưởng chưa kịp nói hết câu đã thấy cô ngậm dao trong miệng, tay trái cầm đèn pin, tay phải bám vào cạnh sàn mượn lực tung người nhảy xuống.

Ánh đèn loang loáng, mỗi lần ánh sáng phất quá Tạ học trưởng chỉ thấy những gương mặt xanh lét, biểu cảm sợ hãi.

Thực ra nên nói là cổ quái nhưng không biết tại sao anh ta lại nghĩ đó là sợ hãi.

Không phải chúng là những xác sống chỉ biết tìm cách lấp đầy sự đói khát hay sao?

Trong tiếng nhạc bốc lửa thôi thúc hòa cùng tiếng rống nguyên thủy như loài dã thú, cô gái như hòa vào bóng tối, lấy bóng tối làm vũ khí đoạt mệnh, nơi cô đi qua chỉ cần là sinh vật sống đều sẽ ngã xuống.

Không thể phản kháng cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.

Quang mang vỡ vụn.

Sinh mệnh tan biến.

Khi tiếng trống cuối cùng vừa dứt, ánh đèn dừng lại cũng là lúc bốn con zombie đồng loạt ngã xuống tạo thành một màn kết kinh tâm động phách, khiến cho Tạ học trưởng thậm chí suýt quên mất cô đang giết zombie và hiện tại là mạt thế.

Anh ta thảng thốt nhận ra dường như cô đã không còn là Diêu Dạ Tịch im lặng nhạt nhòa kéo chân đội ngũ lúc trước nữa.

Cô sẽ không run rẩy khiếp sợ không dám xuống tay để tự vệ mà có thể độc tôn một phương, khống chế cục diện.

Thời gian cô đi một mình đã xảy ra những chuyện gì mà có thể khiến cô biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế?

Làm thế nào mà chuyển động của cô có thể hòa cùng tiếng nhạc âm vang bốn phương tám hướng nhẹ nhàng tước đi mạng sống của bốn con zombie?

Là do chúng quá yếu hay cô quá mạnh?

Hay nên nói cô có phải là Diêu Dạ Tịch mà anh ta biết không?