Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 99




Theo lời nói phun ra càng ngày càng nhiều, xiêm y trên người Hứa Trắc Phi cũng càng ngày càng ướt, ngay cả Thẩm Khắc Cần vừa chạy tới cũng mồ hôi lạnh như mưa, hai mẹ con mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất.

"Vô liêm sỉ, ngươi cho rằng Vinh Vương phủ chúng ta rất có danh tiếng đúng không?"

Vương Vinh ném tách trà lên người Hứa Trắc Phi, lại tiến lên đạp Thẩm Khắc Cần ngã xuống đất: "Muốn làm Thế Tử, ngươi đang mơ mộng hão huyền à. Ta thà rằng không có ai thừa kế tước vị, cũng sẽ không rơi vào tay một kẻ vô huynh vô phụ vì tư lợi như ngươi."

Thẩm Khắc Cần nằm sấp trên mặt đất như bị sét đánh.

"Vương Gia!" Hứa Trắc Phi kinh hô một tiếng, nhào tới bảo vệ con trai: "Tất cả đều là chủ ý của ta, là ta! Bởi vì ta căm hận!"

Hứa Trắc Phi khàn giọng, nước mắt giống như trân châu đứt dây: "Vương Gia, ngươi còn nhớ con gái của chúng ta không? Nó mới bảy tháng tuổi, có tay có chân biết cử động, nhưng bởi vì Vương Phi, nó còn không có cơ hội để nhìn ngắm thế giới này. Vương Phi đã giết con gái ta, nhưng bà ta lại không có việc gì cả. Ta không cam lòng, ta hận, ta muốn bà ta nếm thử cảm giác đau thấu xương là như thế nào."

"Ta biết làm như vậy liên lụy đến thanh danh cả Vương phủ là không đúng, nhưng chẳng lẽ đầu sỏ là chúng ta sao? Nếu không phải Vương Phi đi lừa hôn trước, sau đó lại đùn đẩy trách nhiệm, thì làm sao có thể có ngày hôm nay. Chuyện hôm nay, ba phần tội lỗi thuộc về ta, còn bảy phần là ở trên người mẹ con Vương Phi."

Vừa thấy thần sắc Vinh Vương buông lỏng, Vinh Vương Phi lập tức xông lên cho Hứa Trắc Phi một cái tát: "Ngươi vì đoạt tước mà toàn bộ vương phủ, ngươi còn lý sự."

Hứa Trắc Phi che mặt, tức giận nhìn Vinh Vương Phi: "Vương Phi vì từ lợi mà đi lừa hôn, chôn vùi tai họa ngầm chẳng lẽ là có lý? "

"Câm miệng, im miệng hết cho ta!" Vinh Vương gầm lên, đi đi lại lại như một con thú bị vây nhốt, lồng ngực phập phồng kịch liệt vì tức giận, như thể có thể phát nổ tuỳ lúc tuỳ vậy.

Hắn ngón tay run rẩy chỉ vào Vinh Vương Phi, sau lại chỉ Hứa Trắc Phi, hổn hển mắng: "Các ngươi đều không phải thứ gì tốt, sớm muộn gì cũng có một ngày vương phủ sẽ lụn bại dưới tay hai nữ nhân các ngươi. Người đâu, người đâu, mang bọn họ xuống, nhốt ở trong viện, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được ra ngòau."

Người bị mang đi, Vinh Vương lảo đảo vài bước ngã ngồi trên giường, trong lòng buồn bực, hắn đã tạo cái gì nghiệt gì! Mặt mũi nửa đời đều mất sạch, về sau hắn ra ngoài gặp người như thế nào đây.

Qua hơn nửa ngày, Vinh Vương khàn khàn thanh âm: "Kêu Thế Tử tới đây."

"Ngươi đi biệt trang ở một thời gian, đợi tiếng gió thổi qua rồi trở về." Về phần gió này thổi đến khi nào, Vinh Vương trong miệng đắng ngoét, chỉ là hiện tại dư luận này đã qua, nhưng ai cũng biết hắn ta không được, không phải là nam nhân, trưởng tử sau này còn giao thiệp với người khác như thế nào.

Vinh Vương nhìn trưởng tử xưa nay làm hắn kiêu ngạo, trong miệng không khỏi chua xót. Đứa con trai này nay đã phế rồi, người có tên cây có bóng, thanh danh của hắn ta đã bị huỷ hoại.

Hiện tại tâm tình Vinh Vương đối với đứa con trai này rất phức tạp, một mặt đồng tình một mặt lại vô cùng căm hận.

Vẻ mặt Thẩm Khắc Kỷ không có chút biến hóa nào, mấy ngày nay hắn ta đều như vậy, mặt không chút biểu cảm, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm không chút ánh sáng, như thể ba hồn bảy phách không còn trong cơ thể, chỉ còn lại một cái xác khô.

Vinh Vương phất phất tay bảo hắn ta ra ngoài, nhìn thấy trong lòng lại khó chịu.

Thẩm Khắc Kỷ không phải lập tức đi, cố ý đợi đến khi trời tối, tính thời gian cửa thành đóng lại mới rời đi.

Hắn ta chỉ mang theo mấy gã sai vặt bên người lại mang theo một đội thị vệ, Thẩm Khắc Kỷ ngồi ở trong xe ngựa, hắn ta không muốn gặp người, cũng không muốn bị người khác nhìn thấy. Ánh mắt của những người đó vô luận là đồng tình, thương hại, khinh bỉ hay là cười nhạo, đều làm cho hắn ta cảm thấy giống như gai nhọn trên lưng.

Một đường như thường, lại ở cửa thành gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Mấy công tử ngày thường không hợp với Thẩm Khắc Kỷ ngăn cản xe ngựa, làm bộ làm tịch đi tới chào hỏi, sau đó một người nói: "Lâu lắm mới gặp Phục Lễ huynh."

Người kia nói: "Ta biết một vị danh y."

Còn có người cười ha ha, nói mình có bí dược độc môn.

Từng câu từng câu chuyên chọc vào chỗ đau, không để cho người ta còn đường sống.

Thẩm Khắc Kỷ không thể nhịn được vung qua một nắm đấm, mấy ngày nay hắn ta từ trên mây rơi xuống vũng bùn, còn phải gánh chịu ánh mắt muôn hình vạn sắc, cả người đều ở bên bờ vực sụp đổ, mà những người này trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Thẩm Khắc Kỷ điên rồi, ngay cả chiêu thức cũng quên mất, chỉ vung quyền đá cước theo bản năng.

"Thẩm Khắc Kỷ, ngươi có bệnh à!" Bên kia cũng thực sự tức giận.

Một câu này chọc trúng chỗ đau, Thẩm Khắc Kỷ bóp cổ đối phương, bóp đến mức đối phương chỉ biết trợn trắng mắt, nếu không phải bị người kéo ra, có lẽ sẽ chết người ấy chứ.

Mọi người nhìn thấy sự cuồng loạn trong mắt hắn ta, trong lòng phát sợ, hùng hùng hổ hổ nói hai câu, sau đó lập tức bỏ chạy. Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Thẩm Khắc Kỷ bây giờ chỉ là cái bình nát, bản thân lại là đồ sứ, sao có thể đồng quy vu tận với hắn ta.

Thẩm Khắc Kỷ bị thị vệ ôm lấy chậm rãi tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đã bị đám người vây quanh, bọn họ nghị luận sôi nổi, chỉ trỏ.

Thẩm Khắc Kỷ hoàn toàn không nghe được gì, nhưng cảm thấy tất cả mọi người đều đang nói, nhìn kìa, người đàn ông này không được, hắn ta là phế vật.

Thẩm Khắc Kỷ chạy trối chết.

Thị vệ vương phủ xua đuổi quần chúng vây xem, lái xe ngựa nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.