Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 77




A Ngư đã tìm thấy một loại bông có chất lượng cực tốt ở một ngôi làng địa phương, và nàng ở lại không chịu rời đi. Du thị làm sao có thể đành lòng để cho nàng một mình đón tết ở bên ngoài, mặc dù nhiều năm trước, nàng đều một mình ở bên ngoài đón tết. Nhưng lúc đó không có nàng ở bên cũng không sao, bây giờ tuyệt đối không thể bỏ mặc nữ nhi để một mình quay về kinh thành đón tết.

Hai mẹ con dẫn theo người sống ở trong ngôi làng được hai năm, ở lâu đến mức Tĩnh Hải Hầu sắc mặt tái xanh, sau khi nữ nhi không cần nhà, đến lượt thê tử cũng bỏ chạy.

“Yến tiệc hôm nay, các đại nhân đều mang theo phu nhân, chỉ có Tĩnh Hải hầu bên cạnh trống không.” Nội thị nhìn sắc mặt Hoàng Đế, vừa cười vừa nói. Ông ấy dám đùa thế này, bởi vì ông ấy biết bệ hạ có chút thiên vị Tĩnh Hải Hầu phủ.

Triệu Tông cười, một mình nàng đi khắp năm châu bốn biển chưa đủ còn dẫn theo mẫu thân của nàng đi cùng.

“Meo” một con mèo mũm mĩm màu cam chạy đến bên chân Triệu Tông, không xa cũng không gần quấn lấy hắn kêu meo meo hai tiếng.

Nội thị nhanh chóng mang đến một hộp cá khô.

Triệu Tông lấy một con cá khô nhỏ lắc lắc, cuối cùng cũng dỗ được chú mèo tổ tông lại, hắn vừa lòng thỏa ý bế mèo đặt lên đùi, một tay xoa xoa bộ lông mềm mượt của nó, một tay mở hộp thổ cẩm bằng gỗ cẩm lai ra. Trong hộp thổ cẩm có một chiếc trâm ngọc trai tinh xảo, trên đầu chiếc trâm có chú mèo con ngây ngô đáng yêu.

“Meo~” ăn xong cá khô, chú mèo ú màu cam vươn cái đầu to ra và nhìn, rất nhanh liền mất hứng thú, nó không chút do dự nhảy xuống khỏi đùi, bịch một cái từ dưới cái bàn chui ra ngoài, mạnh mẽ vượt qua bậc cửa.




Triệu Tông nhìn con mèo béo biến mất sau một khúc cua, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc trâm ngọc.

“Thật không chút lương tâm mà.”

...

Nửa đời sau Du thị đi rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, thưởng thức rất nhiều phong cảnh, dạo chơi bên ngoài, mới phát hiện thì ra kinh thành thật nhỏ bé.

Đến khi sáu mươi tuổi, bà ấy không còn đi ra ngoài với A Ngư nữa, ở nhà hưởng niềm vui thú của tuổi già và nghĩ đến nữ nhi ở nơi phương xa.

Mấy năm sau cùng, A Ngư cũng không đi nữa, ngày nào nàng cũng ở bên cạnh Du thị.

Du thị tóc đã điểm bạc, đã trở thành một lão thái thái hiền từ, bà ấy nắm tay A Ngư một cách yếu ớt, trên mặt lộ ra vẻ mãn nguyện không chút sợ hãi.

Bà ấy con cháu đầy đàn, có cả huyền tôn tử để bế, sống cũng đủ lâu rồi, nếu không đi bà ấy sẽ thành một lão thái thái ăn uống tiểu tiện đều phải nhờ người khác,bà ấy không muốn chịu đựng sự đau khổ này.

Du thị khác với tình trạng uể oải mấy ngày trước, tự mình ngồi dậy, bà ấy dựa lên chiếc gối mềm, nắm lấy tay A Ngư, câu được câu không nói: “Lần đầu tiên khi hai mẹ con chúng ta gặp nhau, con vẫn là một nha đầu tóc vàng gầy nhom, trong nháy mắt cũng biến thành một lão thái thái.”

“Nói bậy, con đâu có già.” A Ngư làm bộ không vui.

Du thị sờ sờ lên mặt nàng, tới cái tuổi có thể làm tổ mẫu rồi, nhưng trông có thể làm nữ nhi của trưởng tử. Cô nương của bà ấy là một mỹ nhân, khi còn trẻ là một đại mỹ nhân mê hoặc lòng người, khi có tuổi cũng là nữ thần không già, hình như giống với cái từ này.



“Không già, không già, Du Nhi của chúng ta mãi mãi là tiểu cô nương.” Du thị cười ha ha nói, bà ấy còn nói với ba con trai và trưởng tôn đang ở trước giường, sau này phải chăm sóc tốt cho muội muội cô cô của các con.

Nếu nói đến sự đáng tiếc, thì điều mà bà ấy tiếc nuối lớn nhất chính là nữ nhi không thành gia, không để lại con cái, nhưng nghĩ lại, nàng không để lại đứa con nào, nhưng để lại công trạng và kiến ​​thức có thể lưu truyền cho các thế hệ sau.

Còn có cả bách tính lập đền thờ cho nàng, trăm năm sau dù không còn thờ cúng nhi tôn, nhưng vẫn sẽ hương hỏa bất tuyệt. Du thị cũng cảm thấy bớt tiếc nuối hơn.

Đám người Tiêu Dương lập tức đồng ý, không cần Du thị dặn dò, bọn họ sẽ chiếu cố A Ngư. Vả lại, nói với người khác bọn họ chiếu cố nàng chi bằng nói A Ngư đang che chở cho Tĩnh Hải Hầu phủ. Vì với uy tín của nàng, Tiêu gia cũng sẽ nhận được sự tôn kính.

Vừa nói, Du thị dần lộ ra vẻ mệt mỏi, ánh mắt của nữ thân quyến Tiêu gia đỏ hoe, có người không kìm được nức nở thành tiếng.

Vẻ mặt A Ngư nhu hòa, nàng cẩn thận đỡ Du thị nằm xuống, để cho bà ấy đi được thoải mái hơn.

Du thị không nỡ vẫn còn đang nắm lấy tay nàng, ánh mắt quyến luyến.

“Mẫu thân, điều hạnh phúc nhất cuộc đời con chính là được làm nhi nữ của mẫu thân.” A Ngư nhìn chân thành, đây là lời nguyên chủ nhờ nàng nhất định phải nói với Du thị. Cuộc đời này với nàng chỉ có nỗi đau vô tận, chỉ có mẫu thân là niềm hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng.

Du thị khẽ cười: “Hài tử tốt, có con, mẫu thân cũng rất hạnh phúc.”

Vừa dứt lời, tay bà ấy nhẹ nhàng khẽ buông xuống.

Một giọt nước mắt từ khóe mắt A Ngư rơi xuống.

Mười tám năm sau, A Ngư nhắm mắt xuôi tay, rời khỏi thế gian này.

Trước mặt nàng có một hư ảnh màu trắng đang quỳ, đó chính là linh hồn thực sự của Tiêu Nhã Du.

Tiêu Nhã Du quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng: “Đa tạ, đa tạ.” Cuối cùng bọn họ cũng nhận được báo ứng!

A Ngư liếc nhìn nàng, khẽ nhếch đuôi lên, một quả cầu ánh sáng vàng rơi trên người nàng. Tiêu Nhã Du chỉ cảm thấy toàn thân ấm lên, hồn thể dần trở nên trong suốt, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn A Ngư.

A Ngư không nói lời nào, lẳng lặng nhìn hư ảnh màu trắng biến mất không nhìn thấy nữa. Với công đức này, Tiêu Nhã Du kiếp sau sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn.

A Ngư thở dài, nàng quả là một yêu tinh thiện lương, đến công đức cũng nỡ lành mang tặng, nhưng ai bảo Du thị đối xử tốt với nàng như vậy chứ!

Sau khi mân mê chiếc đuôi mới mọc ra xinh đẹp và mềm mại xoã tung, A Ngư đăm chiêu nhìn chiếc đuôi cũ đã rớt ra, rốt cuộc là muốn như thế nào đuôi dài nhưng đồng thời không bị rớt đuôi.

Chán nản và thất vọng thở dài, A Ngư cụp đuôi xuống, tiếp tục đi tìm người hữu duyên kế tiếp.