Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 39




Ngày hôm sau, trời mưa to, bị ảnh hưởng bởi điều này nên bầu không khí trong tiệc mừng thọ cũng không được cao. Khách chỉ có thể ở trong phòng, chen chúc nhau dưới một mái nhà và cũng hơi ồn ào.

A Ngư không thích trời mưa, sẽ làm rối tung mái tóc bồng bềnh và mềm mại của nàng, khiến nàng vô cùng xấu xí. Mặc dù bây giờ nàng không có tóc nhưng nàng vẫn ghét trời mưa. Nàng không hứng thú lắm nên tìm một góc để trốn.

Nhưng cũng không chịu nổi những người đến đây vì danh tiếng, phải biết rằng A Ngư chính là một người nổi tiếng ở Kinh Thành. Bởi vì chuyện của nàng trước đây, đường đường là nữ nhi của Hầu phủ lại bị tráo thành cô nương thôn dã, không đồng tình. Ngay khi mọi người nghĩ rằng nàng được nuôi dưỡng và bị bỏ rơi, thì nàng lại khiến mọi người ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Điều này khiến người trong kinh thành lại càng thêm tò mò, nhưng nàng chỉ ở trong nhà, rất ít người gặp qua nàng, bây giờ có cơ hội, có thể không đến nhìn sao.

Nàng không thô lỗ nhút nhát như trong tưởng tượng, cũng không có vẻ thiện lương thuần khiết như trong tưởng tượng, ngoại trừ dáng người hơi nhỏ nhắn ra, thì nàng giống như một tiểu thư lớn lên trong Hầu phủ, phong thái điềm đạm, tự nhiên hào phóng.

Sao A Ngư không nhìn ra suy nghĩ của đám thiên kim này chứ, nàng không khỏi nghĩ đến nguyên thân, tiểu cô nương đó sợ nhất là những dịp này, nàng luôn lạc lõng, không cẩn thận thì trở thành trò cười. Mà Tiêu Nhã Quân lại như cá gặp nước, trở thành tiêu điểm của mọi người. Những ánh mắt của những người đó sẽ đảo qua đảo lại giữa nàng và Tiêu Nhã Quân, mà ánh mắt nhìn về phía nàng đa số là vẻ đồng tình, thương hại, miệt thị, xen lẫn sự khinh thường, sắc bén như kim châm.

Trong lòng A Ngư suy sụp, không có hứng thú bị xem như khỉ, nên cầm một cái ô giấy đi ra ngoài.

Mưa trong sân đã nhỏ đi rất nhiều, tí tách rơi xuống ô, cánh hoa bị mưa gió trước đó làm cho tán loạn, những cây cỏ sau khi bị mưa gột rửa càng thêm trong trẻo, xanh tươi.




“Tiêu Bát cô nương, chậm đã.”

Một giọng nói vội vàng từ phía sau truyền đến, A Ngư xoay người lại.

Một tay Mạnh Phi Yên cầm ô, một tay xách váy, vội vàng đuổi theo.

A Ngư nhíu mày, Mạnh Phi Yên, bạn thân của Tiêu Nhã Quân.

Mạnh Phi Yên dừng cách A Ngư vài bước chân, vẻ mặt có chút chật vật, do dự nói: “Xin lỗi Bát cô nương, làm chậm trễ ngươi một chút, ta là bạn của Nhã Quân, ta có lời không biết có nên nói hay không?”

“Vậy thì đừng nói.”

Giọng điệu A Ngư nhàn nhạt.

Mạnh Phi Yên ngạc nhiên, tất nhiên là nàng ta không ngờ đối phương lại không theo bài bình thường.

A Ngư nhếch miệng, nàng ghét nhất là những lời như vậy, giống như nói một câu như vậy, cho dù không thích hợp thì nàng ta cũng có thể nói là những lời này không thẹn với lương tâm.

“Xin lỗi không tiếp được.”

A Ngư xoay người muốn rời đi.



“Bát cô nương.” Mạnh Phi Yên hoàn hồn, vội vàng chặn trước mặt A Ngư:

“Bát cô nương, lời ta nói sau đây có thể có chút mạo phạm, còn…”

“Biết rõ sẽ mạo phạm ta, lại nhất định phải nói, Mạnh cô nương đây là cái lý gì, hay là ta đáng bị ngươi xúc phạm.”

Trong lòng A Ngư trợn trắng mắt, không phải chỉ muốn nói những lời tốt đẹp cho Tiêu Nhã Quân sao, dáng vẻ làm bộ làm tịch kia, chẳng lẽ cho rằng bản thân mình có lý sao.

Có thể hình dung Mạnh Phi Yên đang bối rối, mắt thấy nàng không kiên nhẫn, nên cũng không mở đầu mà đi thẳng vào vấn đề:

“Một năm qua, Nhã Quân ngày càng tiều tụy và phờ phạc, cả người đều gầy đi một vòng, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sợ nàng ấy sẽ thật sự suy sụp. Ta biết Bát cô nương đã chịu nhiều khổ sở, thế nhưng phu thê kia đã đền tội. Bát cô nương đã trả được thù, cũng được yêu thương và được mọi người biết đến. Thỉnh Bát cô nương khoan hồng độ lượng tha cho Nhã Quân, mặc dù Nhã Quân là con của phu thê kia, nhưng trẻ con vô tội, bản thân nàng ấy cũng chưa bao giờ làm chuyện gì tổn thương đến Bát cô nương, nàng ấy cũng là nạn nhân, mười ba năm cuộc đời của nàng ấy đã hoàn toàn bị đảo lộn và bị chối bỏ, phụ mẫu chưa được gặp mặt của nàng ấy cũng đã bị coi là kẻ trộm, bây giờ danh tiếng đang rất bê bối, nàng ấy đã lãnh hậu quả bi thảm rồi.”

Tốc độ nói vừa nhanh vừa gấp, giống như sợ sẽ bị cắt ngang.

Nói xong, Mạnh Phi Yên nhìn A Ngư đầy mong đợi.

A Ngư rất có hứng thú hỏi:

“Tha thứ, Mạnh cô nương muốn ta tha thứ như thế nào?”

Mạnh Phi Yên do dự một lát:

“Bát cô nương có thể đi thăm Nhã Quân hay không, trong lòng nàng ấy vô cùng áy náy, nếu Bát cô nương chịu đi thăm nàng ấy, nhất định nàng ấy sẽ vô cùng vui vẻ.”

A Ngư nhìn chằm chằm vào Mạnh Phi Yên, dưới ánh mắt khó hiểu của nàng, Mạnh Phi Yên siết chặt lòng bàn tay.

“Ta đến thăm nàng ấy, an ủi nàng ấy.”

A Ngư mỉm cười chế nhạo một tiếng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Phi Yên trở nên trắng bệch.

“Tháng trước nguyên Lại Bộ Thị Lang Thôi Mậu bị thẩm vấn và xử trảm vì tội tham nhũng, tống tiền, hối lộ. Thôi gia bị lục soát, con cháu trưởng thành thì bị lưu đày, chưa trưởng thành thì bị bắt làm nô lệ.

Chắc là Mạnh cô nương cũng cảm thấy con cháu Thôi gia rất đáng thương đúng không, nhưng bọn họ hưởng thụ những gì mà Thôi Mậu vơ vét được từ mồ hôi nước mắt của dân chúng, mặc dù bọn họ không khiến bá tánh tan cửa nát nhà nhưng cũng bị Thôi Mậu làm liên lụy. Từ người nhà của quan lớn trở thành tù nhân, bị người khác chế giễu, nhục mạ, thật đáng thương.

Sao Mạnh cô nương không đi yêu cầu những dân chúng bị Thôi thị làm tan nhà nát cửa tha thứ và an ủi con cháu Thôi gia?”