Yêu tinh quỷ quái bọn họ vất vả khổ cực tu luyện mấy trăm ngàn năm mới có thể tu thành hình người, trước khi hóa thành hình người còn phải trải qua lôi kiếp, độ kiếp thành công mới có thể thành người, không thành công lập tức sẽ tan thành mây khói.
Đâu giống người, sinh ra đã là hình người, ai bảo bọn họ là hậu nhân của Nữ Oa, đời thứ hai của các vị thần thật đáng kinh ngạc! Yêu tộc của bọn họ cũng đã từng nói một câu rất có lý: Xuất phát điểm của một số chủng tộc là điểm cuối của chủng tộc khác.
Để tránh lúc độ kiếp bị sét đánh đến mức bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại, A Ngư vẫn luôn cần cù chăm chỉ tích lũy công đức, công đức càng nhiều, uy lực lôi kiếp càng yếu.
Sau khi sản lượng lương thực tăng lên, số lượng người chết đói đã ít đi rất nhiều, khoản công đức này chắc chắn sẽ mang lại cho nàng rất nhiều lợi ích, A Ngư càng thêm thành kính đi làm ruộng.
Những người phía dưới luôn nghe theo mệnh lệnh của A Ngư, sau máy gieo hạt cầm tay, khung canh tác thay thế, ròng rọc đuổi côn trùng, ai còn dám xem thường vị Bát cô nương đến từ dân gian này chứ. Càng không cảm thấy nàng là một tiểu thư khuê các, lại đi làm chuyện nhà nông là mất hết thể thống, chỉ cảm thấy nàng lương thiện, thương cảm dân chúng.
Fan hâm mộ được sinh ra như vậy đấy!
Du thị thấy A Ngư suốt ngày mầy mò mấy cây lương thực đó thì đau lòng không ngớt. Hình ảnh con gái lúc còn ở thôn Chu gia làm việc nặng nhọc mồ hôi rơi như mưa không tự chủ được mà hiện ra trước mắt. Có lúc, Du thị cũng không dám nghĩ sâu xa trong 13 năm đó, con gái của mình đã sống như thế nào. Chỉ những điều mà bà ấy đã được biết và được nghe, đã đủ khiến cho người mẹ này ruột gan đứt từng khúc, đau đớn tận cùng.
Thấy vẻ mặt của Du thị không đúng lắm, A Ngư bèn cười nói: “Ta chỉ động mồm động mép thôi.”
Du thị nhìn da thịt của nàng khó khăn lắm mới trở nên có chút trắng nõn:
”Mẫu thân không ngăn cản chuyện con muốn làm, nhưng con phải yêu quý bản thân mình, lúc trời nắng phải biết chống nắng, một cô nương phải có làn da mềm mại, sạm đen thì dễ nhưng muốn trắng lại thì rất khó...”
Nói rất nhiều lời dặn dò.
A Ngư gật đầu, mặt mũi cong cong: “Con biết, ai mà không thích xinh đẹp chứ, con còn muốn trở thành đại mỹ nhân giống như mẫu thân.”
Du thị bị nàng chọc cười, ánh mắt nhìn khuôn mặt của con gái, đã không còn nhìn thấy sự gầy gò trước đây. Trải qua nửa năm điều dưỡng, ngũ quan dần dần nảy nở, lộ ra bóng dáng của Hầu gia và bà ấy.
Đôi mắt hạnh nhân to và sáng trên khuôn mặt trứng ngỗng, cái mũi nhỏ xinh thẳng tắp, đôi môi hồng phấn, lúc cười rộ lên vô cùng ngoan ngoãn ngọt ngào, rõ ràng là một vị mỹ nhân.
“Du Nhi của chúng ta khi trưởng thành chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.” Du thị tin chắc như vậy.
A Ngư nghiêng đầu, nhếch miệng lên, điều đó là chắc chắn!
Du thi kéo tay nàng: “Bận thì bận, nhưng không được chểnh mảng việc học.”
Là một cô nương, vẫn phải biết những thứ như cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, nếu không lúc giao tiếp xã giao sẽ bị người ta soi mói.
“Mẫu thân yên tâm, con vẫn đang học, hay là ngài kiểm tra con đi, chúng ta chơi một ván cờ nhé?”
Du thị và A Ngư chơi một ván cờ, cố ý nhường con gái, để cho nàng thắng. Sau một ván cờ, tâm trạng Du thị vô cùng vui vẻ, nước cờ của con gái đã có sự tiến bộ, rất tốt.
Sau đó, lại kiểm tra về những cuốn sách nàng đang đọc, nhìn bảng chữ mẫu và tranh nàng vẽ gần đây, còn nghe nàng đánh một đoạn đàn tranh ngắn.
Du thị hoàn toàn yên tâm, trái lại lại sợ nàng mệt mỏi: "Nếu con thực sự quá bận thì dừng việc học một chút. Mọi việc phải chú ý đến sức khỏe, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Mặc dù muốn con gái trở thành một tiểu thư khuê các thực sự những Du thị cũng biết được hai chuyện này chuyện nào quan trọng hơn.
A Ngư ngoan ngoãn vâng lời.
Du thị ở sơn trang một đêm, ngày hôm sau ăn cơm xong bèn rời đi.
Sau khi tiễn Du thị, A Ngư về phòng ngủ trưa, tỉnh lại bèn thấy một con mèo đen đang nằm trên bệ cửa sổ. Nàng ngoắc tay gọi nó đến, để mấy con cá khô nhỏ trên đĩa sứ trắng.
Con mèo đen kêu meo meo vài tiếng, sau đó bắt đầu ăn những con cá khô thơm ngon trong đĩa sứ trắng.
A Ngư giống như đang suy nghĩ điều gì, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lông cho nó.
Quan hệ giữa Tiêu Nhã Quân và Bát hoàng tử hình như vẫn rất tốt, cho dù Tiêu Nhã Quân không còn là thiên kim Hầu phủ tôn quý, nhưng có vẻ như chuyện này không ảnh hưởng đến duyên phận của hai người, đây có lẽ là duyên phận trời định chăng.
A Ngư thản nhiên cười, bọn họ có ở cùng nhau không cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần Bát hoàng tử không lên nắm quyền là được.
Mà cách để Bát hoàng tử không lên nắm quyền chính là thái tử Triệu Tông không chết, theo nàng biết, hiện tại vị thái tử này có năng lực và danh vọng rất tốt. Chỉ cần hắn không đột ngột chết đi, lão hoàng đế không động kinh, thì sẽ không có chuyện Bát hoàng tử lên nắm quyền.
Đếm ngày đếm tháng, còn hai tháng nữa mới đến ngày Triệu Tông gặp tai nạn bất ngờ. Sỡ dĩ nhớ rõ như vậy, vì thời điểm hắn chết rất trùng hợp, 26 tháng 6, trước đại thọ của Tiêu lão phu nhân một ngày. Năm đó vì chuyện ngoài ý muốn, đại thọ của Tiêu lão phu nhân không thể không hủy bỏ.
Về phần địa điểm, là quan đạo đại doanh Tây Sơn dẫn đến kinh thành, vì chôn sống một vị thái tử, đoạn đường đó rất hay bị người ta nhắc đến, trong trí nhớ A Ngư cũng có.
Phải nhắc nhở thế nào đây nhỉ? A Ngư cúi đầu nhìn con mèo đen đang vui vẻ ăn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
“Cô nương, Hầu gia và thế tử đã đến, còn đưa đến một vị khách quý. Lão gia mời ngài đến phòng khách một chuyến.”
Tiểu nha hoàn vội vàng đến chuyển lời.
A Ngư kinh ngạc, lý ra lúc này hai cha con đang làm việc ở nha môn mới đúng, có việc gấp sao?