Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 325




“Chị dâu, em thật sự biết sai rồi, mấy năm nay em sống cũng không hề tốt một chút nào...”

“Cô bị lừa bán vào trong núi.” Chị dâu Diệp đã nghe cảnh sát nói qua bèn hít vào một hơi, giọng điệu vô cùng sung sướng: “Ông trời có mắt, cô hại em gái nhỏ phải lấy một tên súc sinh, cuối cùng bản thân cũng bị người khác hại phải lấy một tên súc sinh, bây giờ cô đã biết em gái nhỏ khổ sở đến mức nào rồi chứ? Đáng đời! Báo ứng, đây rõ ràng là báo ứng, đây là báo ứng do cô đã hại người, ông trời có mắt.”

Bang một tiếng, điện thoại lại một lần bị cúp.

Báo ứng? Báo ứng!

Diệp Hinh Ngọc thất hồn lạc phách, bản thân như vậy đều là báo ứng sao? Không có khả năng. Diệp Phức Ngọc hại cô ta, cô ta chỉ là báo thù mà thôi, cho dù Diệp Phức Ngọc đã chết, vậy cũng là do bản thân cô, cô ta cũng không kêu Diệp Phức Ngọc giết người nhà họ Ngũ.

Mãi cho đến khi trơ mắt nhìn bản thân không chỗ dung thân chết bệnh ở dưới gầm cầu, cuối cùng cô ta cũng tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này. Lúc lấy lại tinh thần, đập vào mắt chính là cha Diệp mẹ Diệp và Diệp Hoằng Dương vẫn đang là thanh niên, trong lúc nhất thời, Diệp Hinh Ngọc có chút không rõ đây là hư ảo hay là hiện thực.

Ba người bị vẻ mặt của Diệp Hinh Ngọc lúc này làm cho nổi hết cả da gà: “Con làm sao vậy?”

“Con biết rồi, biết rồi.”

Trong khoảnh khắc, Diệp Hinh Ngọc đã hiểu ra tất cả, đầu tiên là không dám tin tưởng, ngay sau đó là sợ hãi: “Diệp Phức Ngọc cũng trọng sinh, nó cũng trọng sinh.”

Cho nên Diệp Phức Ngọc không uống chén sữa đậu nành kia, tất cả mọi chuyện đã thay đổi từ đây, Diệp Phức Ngọc xuôi gió xuôi nước, không chỉ thi đậu đại học, còn thông đồng với Thiệu Dương. Mà bản thân lại gặp trắc trở ở khắp nơi, còn thảm hại hơn cả mấy đời trước.

Trong cổ họng Diệp Hinh Ngọc phát ra một tiếng thét chói tai, giống như là bị người nào đó chém yết hầu, ăn thịt uống máu cũng không đủ để hả giận: “Nó đang trả thù con, nó hại con, cha mẹ, Diệp Phức Ngọc hại con, nó cố ý hại con. Đời trước nó bị bắn chết, nó bèn trăm phương ngàn kế hại con, để con cũng bị bắn chết, nó thật là tàn nhẫn!”

Cha Diệp mẹ Diệp thất vọng tột cùng, tới giờ phút này rồi, cô ta vẫn không biết hối cải.

Cha Diệp đau lòng tột độ cho Diệp Hinh Ngọc đang rối loạn thần kinh một cái tát: “Đẩy hết mọi sai lầm lên đầu Phức Ngọc, có phải mày sẽ cảm thấy yên tâm thoải mái đúng không, như vậy là có thể hại người một cách đúng lý hợp tình. Mày tỉnh táo lại đi, từ đầu tới đuôi cũng không có ai hại mày, là mày vẫn luôn hại em gái nhỏ. Tình cảnh của mày ngày hôm nay chính là do mày gây nên, là mày tự hại mày.”

Đồng tử của Diệp Hinh Ngọc co rụt lại, ai oán phản bác: “Không phải, là Diệp Phức Ngọc hại con trước, nếu nó không tranh giành Tống Kiến Bang với con, sao con lại hại nó chứ, sao con có thể rơi vào tình cảnh này.”

Mẹ Diệp lòng như dao cắt lại bật khóc thành tiếng.

Cha Diệp lại muốn cho cô ta một cái tát, đánh cho cô ta tỉnh táo lại, nhưng khi nhìn Diệp Hinh Ngọc đến chết cũng không chịu hối cải, cái tát này lại đánh lên mặt mình, cha Diệp lã chã rơi lệ: “Cha sai, là do cha sai, sao cha lại nuôi con trở thành dáng vẻ như hiện giờ.”

“Nó hại con, đều là nó hại con.” Diệp Hinh Ngọc tức giận cực kỳ, cả người đều run rẩy không ngừng: “Tại sao lại như vậy, tại sao cho dù là như thế nào thì con đều không có kết cục tốt, dựa vào đâu nó lại có thể sống tốt, dựa vào đâu chứ!”

Mắt thấy cảm xúc của Diệp Hinh Ngọc càng ngày càng trở nên ác liệt, cảnh ngục bèn đi tới mang cô ta đi.

“Hinh Ngọc, Hinh Ngọc.” Mẹ Diệp đau triệt nội tâm, khóc đến thở hổn hển.

Cha Diệp bèn đỡ lấy bà, đôi mắt lại lần nữa chảy ra nước mắt, lòng đau thắt lại, không tài nào thở nổi.

Một lát sau, tiếng súng phanh phanh phanh vang lên, khiến chim chóc trong rừng cả kinh bay hết lên trời.

Nghe thấy tiếng, cha Diệp mẹ Diệp đồng thời chấn động, vô lực ngã xuống ghế dựa, nước mắt giống như nước sông vỡ đê, cuồn cuộn không dứt.

Diệp Hinh Ngọc ngã vào vũng máu, cả người còn hơi run rẩy, tức giận mở to hai mắt, giống như đang lên án – dựa vào đâu chứ!