Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 320




A Ngư không chút động lòng, trên gương mặt không mảy may thương xót.

Diệp Hinh Ngọc toàn thân lạnh toát, con tiện nhân này, lòng dạ độc ác, cô ta lập tức chuyển hướng, vươn hai tay qua song sắt về phía cha Diệp mẹ Diệp: "Cha, mẹ, mọi người cứu con, mọi người giúp con cầu xin em gái, con không muốn chết, con thật sự không muốn chết, con còn trẻ như vậy, cha, mẹ, mọi người cứu con với! Cứu con với!"

Diệp Hinh Ngọc thở hổn hển khóc, cô ta không ngừng cầu xin sám hối, mỗi một tiếng “cha mẹ” như là chém một nhát dao vào cha Diệp Mẹ Diệp.

Bên trong mẹ Diệp bị thiêu cháy, nhìn Diệp Hinh Ngọc khóc xối xả như mưa bên trong song sắt, không kiềm được quay mặt nhìn A Ngư, khóe miệng giật giật, muốn nói gì đó lại khó mà mở miệng được.

A Ngư kiên định nhìn bà ấy.

Môi mẹ Diệp kịch liệt run rẩy, trong lòng đấu tranh kịch liệt, cả người gần như bị xé làm đôi, cuối cùng mẹ Diệp che miệng khóc nức nở thành tiếng, bà không thể mở miệng được, bà thực sự không thể mở được cái miệng này.

Bà không muốn con gái lớn chết, nếu có thể, bà sẵn sàng chết thay con gái lớn. Nhưng bà thật sự không có mặt mũi cầu xin con gái nhỏ cho con gái lớn. Sau khi ở tòa án đi một hồi, bà ấy mới hiểu rõ cuộc sống của những cô gái bị bán đến thành phố Hồng Kông như thế nào. Những cô gái thuần khiết bị bán đến những nơi bẩn thỉu để buôn bán da thịt, kêu trời trời không linh kêu đất đất chẳng thấu, mấy cô gái vì phản kháng mà bị tra tấn đến chết, còn có mấy cô gái tự tử vì không chịu được tủi nhục.

Những súc sinh vô lương tâm này đáng chịu ngàn nhát dao, đều đáng xuống địa ngục. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa con gái nhỏ cũng giống như những cô gái nhỏ đó, người không giống người ma không giống ma.

"Sao con có thể làm như vậy, sao con có thể hại em gái, đó là em gái của con, em gái ruột của con, cho dù ghen ghét cỡ nào, con cũng không thể hại nó như vậy, đây ép nó phải chết. sao con có thể xấu xa như vậy"

Mẹ Diệp nắm lấy tay Diệp Hinh Ngọc đánh rất mạnh: "Sao con có thể xấu xa như vậy"

“Mẹ, con sai rồi, con thực sự biết sai rồi,” Diệp Hinh Ngọc khóc đến toàn thân co quắp, cô ta biết mẹ Diệp là người mềm lòng nhất trong nhà, nếu nói có người mềm lòng giúp cô ta, người có khả năng nhất là mẹ Diệp, Diệp Hinh Ngọc mắm chặt lấy tay của mẹ Diệp: "Mẹ, mẹ, con sai rồi, con biết sai rồi, con sẽ thay đổi, con nhất định sẽ thay đổi, mẹ cho con một cơ hội sửa sai, cho con một cơ hội để sửa sai được không? Mẹ, con không muốn chết, con thực sự không muốn chết! Mẹ, mẹ cứu con với.

Mẹ Diệp khóc đứt ruột, nhưng từ đầu đến cuối không đáp ứng.

A Ngư cụp mắt xuống, nếu mẹ Diệp cầu xin thay cho Diệp Hinh Ngọc, sau khi mất đi con gái lớn, bà cũng sẽ mất đi con gái nhỏ.

Cho dù cô ta có ăn nói khép nép hèn mọn xin tha thứ, đều không đổi được câu trả lời như mong đợi, Diệp Hinh Ngọc lộ ra bộ mặt thật: "Bà muốn tôi chết phải không? Các người đều ước gì tôi chết đi. Diệp Phức Ngọc là con gái của các người. Lẽ nào tôi là đứa nhặt được ở trên đường?"

Mẹ Diệp kinh ngạc ngừng khóc, Cha Diệp đứng phía sau mẹ Diệp cũng sững sờ.

Diệp Hinh Ngọc ở bên bờ vực sụp đổ đã lâu cuối cùng cũng sụp đổ, khuôn mặt vặn vẹo hung ác: “Bà muốn tôi chết, Diệp Phức Ngọc muốn tôi chết, các người đều muốn tôi chết, tôi chết rồi các người đều vui vẻ có phải không?”

Đúng lúc này, cai ngục đi vào: "Đã hết giờ thăm." Đi tới kéo Diệp Hinh Ngọc, "3289, lại đây."

Diệp Hinh Ngọc sống chết nắm chặt song sắt, ánh mắt thâm độc, lộ vẻ điên cuồng: "Nếu tôi chết, tôi làm ma cũng sẽ không buông tha cho các người, tôi vẫn sẽ trở về, nhất định sẽ không buông tha các người."

"3289, yên lặng, yên lặng"

"Tôi vẫn sẽ trở về!"

Cha Diệp và mẹ Diệp không thể nghe thấy gì, đôi mắt trống rỗng.

Lúc sắp chết, còn cho rằng cô ta thật sự biết sai, nhưng hóa ra, ngay cả cái chết đang cận kề, cô ta cũng không có một chút ăn năn hối cải, cái gọi là sám hối, tất cả chỉ là giả vờ giả vịt.

Lúc này, hai vợ chồng cảm thấy một trận lạnh lẽo trước nay chưa từng có, lạnh thấu xương, hai người vì lạnh không tự chủ được rùng mình một cái.

Sau khi trở về từ chuyến thăm, mẹ Diệp đổ bệnh, kể từ khi Diệp Hinh Ngọc xảy ra chuyện, bà luôn nơm nớp lo sợ và suy sụp.

Nhưng không lâu sau, hơi thở yếu dần, mẹ Diệp cuối cùng cũng sụp đổ.

Cha Diệp chịu đả kích mạnh tốt hơn mẹ Diệp một chút, miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ, cả người chán nản bơ phờ.

Diệp Hoằng Dương muốn dứt khoát đưa cha mẹ về quê, con sói trắng mắt này quản cô ta làm gì, để cô ta tự tự sinh tự diệt đi, nhưng lúc thở gấp nghĩ lại, vẫn phải ở lại giải quyết hậu sự.

Diệp Hinh Ngọc trong tù đã kháng án, người Nhà họ Diệp phải ở lại Bằng Thành để chờ kết quả.

A Ngư lại phải chuẩn bị rời đi, sắp đến khai giảng. Trước khi rời đi, A Ngư đã đến gặp Diệp Hinh Ngọc một lần cuối cùng.

Diệp Hinh Ngọc khó chịu: "Mày còn đến gặp tao làm gì, xem tao sa sút như nào chứ gì."

A Ngư thất vọng thở dài: "Hai ngày nay thường xuyên mơ thấy chuyện lúc nhỏ của chúng ta, cho nên muốn tới gặp chị."

Diệp Hinh Ngọc tim đập nhanh hơn, không kìm lòng nổi sinh ra hi vọng, lẽ nào nó mềm lòng rồi? Nghĩ như vậy, tim đập như trống.

“Lúc nhỏ chúng tôi…” A Ngư không nhanh không chậm kể về những kỷ niệm ấm áp lúc nhỏ, nói lan man không mạch lạc, hoàn toàn là những chuyện vặt vãnh.

Diệp Hinh Ngọc lã chã rơi lệ để hợp với tình hình, không kìm được muốn mở miệng cầu xin, lại sợ phản tác dụng, rối rắm gần chết.