Còn chưa đến nơi đã thấy một người vô cùng kích động chạy tới: "Thành, thành công rồi!"
A Ngư vui mừng khôn xiết: "Thành công rồi sao?"
Người chạy đến gật đầu như giã tỏi, lúc này mới nhìn thấy Tĩnh Hải Hầu và Du thị, vội vàng hành lễ với bọn họ.
Tĩnh Hải Hầu tò mò: “Cái gì thành công rồi?”
Chẳng lẽ là công cụ cuốc đất mà A Ngư vừa nói, nghĩ đến vẻ mặt vui mừng khôn xiết của người này, vẻ mặt Tĩnh Hải Hầu hơi thay đổi.
"Bẩm Hầu gia, máy gieo hạt cầm tay đã làm xong, chúng tiểu nhân đã thử qua, dùng cái máy này sẽ cuốc đất và gieo hạt nhanh hơn trước kia bảy tám lần."
Hai mắt Tĩnh Hải Hầu sáng rực lên: "Ở đâu?"
Người kia nhanh chóng đi trước dẫn đường, dẫn cả một nhà ba người ra một cánh đồng.
“Đây là cái máy đó sao?”
Tĩnh Hải Hầu nhìn cái giá gỗ nhỏ đang đặt giữa đường.
A Ngư gật đầu: “Kết hợp giữa máy gieo hạt và cuốc, nên con tự đặt tên là máy gieo hạt cầm tay.” Trong lịch sử, công cụ này được gọi là máy gieo hạt cầm tay, sự xuất hiện của nó đã cải thiện đáng kể hiệu suất cuốc đất.
A Ngư cho người làm mẫu lại một lần nữa.
Sau khi tận mắt chứng kiến tác dụng của loại công cụ này, Tĩnh Hải Hầu vui vẻ nhướng mày, nếu thứ này được mở rộng ra toàn quốc, quả thực là việc giúp ích cho vạn dân.
Ánh mắt nhìn A Ngư của Tĩnh Hải Hầu như đang phát sáng: "Đứa nhỏ ngoan, bách tính trong thiên hạ đều sẽ mang ơn con."
"Đó là công lao của mọi người, con chỉ hỏi nhiều nông dân già, bọn họ đã cho con rất nhiều lời khuyên, còn nhóm thợ mộc nữa, nếu không có mọi người hỗ trợ, một mình con sao có thể nghĩ ra được." A Ngư nói.
Tĩnh Hải Hầu càng thêm vui mừng: "Mỗi người đều được thưởng, thưởng lớn!"
A Ngư cười rạng rỡ.
Du thị còn cười rạng rỡ hơn cả A Ngư với vẻ mặt vô cùng tự hào.
Ngày hôm sau, Tĩnh Hải Hầu vào cung gặp hoàng thượng, dâng máy gieo hạt cầm tay lên.
Đương kim thánh thượng là một người yêu dân như con, chăm lo chuyện triều chính hết mình, thấy được việc này, cảm xúc dâng trào, không kìm lòng được mà xuống ruộng nhìn người làm thử, thậm chí còn tự mình cầm máy dùng một lần, sau đó liên tục khen ngợi: "Có thứ này, người dân sẽ tiết kiệm được thời gian và công sức, đây là việc vô cùng tốt. Thái tử, con cũng xem thử đi."
Thái tử nhận lấy tay cầm, dùng máy gieo hạt cầm tay xới một mảnh đất nhỏ, sau khi đánh giá cẩn thận, trên khuôn mặt nở một nụ cười: "Phụ hoàng, cái máy gieo hạt cầm tay này chỉ cần dùng chút sức đã có thể đào sâu xuống đất hai ba phân, nếu cuốc không ngừng trong một ngày, có thể cuốc được hai mươi mẫu đất."
Long nhan Hoàng đế vô cùng vui vẻ, giao chuyện mở rộng này cho thái tử, sau đó quay sang nói với Tĩnh Hải Hầu: "Không quên công lao của ái khanh."
Tĩnh Hải Hầu khom người nói: "Thần không dám tranh công, vật này do tiểu nữ và những nông dân, thợ mộc cùng nhau hội ý rồi chế tạo ra."
“Con gái của ái khanh?” Hoàng đế có chút kinh ngạc.
Tĩnh Hải Hầu: "Nó là đích nữ thần mới tìm về được vào năm trước, tiểu nữ sinh sống ở dân gian, từng tự mình xuống đất làm việc, biết làm nông cực khổ, nên muốn dùng chút sức mình để cải thiện đời sống cho dân chúng."
Ông ấy cũng không tệ đến mức đi tranh công với con gái. Con gái từng sống ở nông thôn, đến tuổi lấy chồng khó tránh bị mọi người bàn tán, nhưng nếu có lời vàng ý ngọc của bệ hạ khen ngợi, sẽ giúp nâng đỡ danh tiếng của nàng không ít.
Hoàng đế cũng nghe đến chuyện đích nữ của Tĩnh Hải Hầu phủ bị thay mận đổi đào, ông ta vuốt râu mỉm cười: "Trẫm còn chưa chúc mừng ái khanh đã tìm lại được minh châu, con gái của ái khanh tuy ở trong nghịch cảnh, nhưng lại không bỏ cuộc, vẫn mang tấm lòng yêu dân và lo cho nước nhà, đúng là cha nào con nấy."
Bát hoàng tử đứng bên cạnh không khỏi nhíu mày một cái.
Tĩnh Hải Hầu: "Bệ hạ quá khen, thần nữ không dám nhận."
"Nàng đáng được khen, nàng đã giúp bách tính, giúp nước nhà, nên được khen thưởng."
Hoàng đế phất tay, lần lượt ban thưởng cho Tĩnh Hải Hầu, A Ngư và những nông dân, thợ mộc liên quan đến máy gieo hạt cầm tay, trong đó đặc biệt còn tuyển chọn mấy người thợ mộc vào công bộ hỗ trợ việc quảng bá nông cụ mới.
Những người nông dân già và thợ mộc được ban thưởng hận không thể cúng bái A Ngư, đặc biệt là những thợ mộc được vượt cấp vào làm việc trong công bộ.
Những người trong biệt trang từng vụng trộm chế nhạo A Ngư "mặc long bào cũng không giống thái tử" đều cảm thấy mặt có chút đau, xấu hổ nghĩ, dù sao nàng cũng là tiểu thư Hầu phủ.
Chu tiên sinh cũng có chút xấu hổ, ban đầu còn cho rằng nữ học trò này không làm việc đàng hoàng, ai ngờ chuyện không đàng hoàng lại là chuyện vô cùng đứng đắn. Kể từ đó, sự nghiệp cải tạo của A Ngư thuận lợi không ít. Tài nữ trong khuê các và tạo phúc cho dân chúng, nhìn là biết bên nào nặng, bên nào nhẹ ngay.
Mấy ngày sau, Tiêu lão phu nhân trong biệt trang suối nước nóng mới biết A Ngư được hoàng đế khen ngợi và ban thưởng. Máy gieo hạt cầm tay có lợi cho công việc của bách tính, nghề nông là nền móng của quốc gia, nên nàng được tất cả mọi người ca tụng.
Tâm trạng của Tiêu lão phu nhân phức tạp, vân vê tràng hạt châu trong tay, theo lý, bà ta nên vui mừng vì Tiêu Nhã Du có được may mắn này, đây là sự vinh quang cho cả Tĩnh Hải Hầu phủ.
Có điều, khi Tiêu Nhã Du có được danh tiếng sau hành động đó, làm chuyện đánh tráo đang dần lặng xuống lại nổi lên, dư luận càng nghiêng về phía Tiêu Nhã Du, ngược lại, mọi chỉ trích lại đổ dồn về phía Quân Nhi, những lời buộc tội thậm chí còn khắc nghiệt hơn trước.
Tiêu lão phu nhân càng hiểu rõ một chuyện, khi thanh danh của Tiêu Nhã Du càng tốt, thanh danh của Quân Nhi sẽ càng tệ hơn.