Editor: Ochibi
Quả nhiên Hạ gia đang trong tình cảnh bi thảm, Tề Kỳ vừa đến, “cha Hạ” Hạ Tín Triết như nhận được đặc xá nhẹ nhàng thở ra, “mẹ Hạ” Đỗ Như lập tức tiến đến, lôi kéo Tề Kỳ về phía góc phòng.
Mở miệng hỏi, “Tề Kỳ này, hai đứa ở trường bị sao vậy? Từ lúc Thu Thu trở về, cứ như biến thành người khác……”
Cơn đau đầu quen thuộc lại nổi lên tại thái dương Tề Kỳ, làm anh đè đè, sau đó Đỗ Như tiếp tục nói.
“Hệt như sống mà thấy quỷ, hồi nãy lúc ăn cơm, Thu Thu vậy mà nhất định múc cơm cho cha nó và dì, làm bọn dì hoảng sợ, sao đột nhiên con bé lại hiểu chuyện như vậy? Có phải ở trường hai đứa có hoạt động cảm ơn gì không?”
Đỗ Như mắt sáng lên, “Nếu hoạt động kia hữu hiệu thế, con nói cho dì biết, là nhà ai tổ chức, dì cùng cha Thu Thu đưa con bé tới, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần người ta mỗi ngày tới dạy dỗ Thu Thu.”
Tề Kỳ đau nửa đầu đột nhiên không đau nữa.
Trong lòng anh cũng có chút kinh ngạc, “Thu Thu không tức giận sao?”
Đỗ Như càng kỳ quái hơn anh, “Không có, một lát liền cười tủm tỉm, còn cứng đầu muốn giúp dì Vương làm việc nhà, ở trên bàn cơm còn giúp cha gắp đồ ăn.”
“Vậy cô ấy có nói với hai người, chuyện cô ấy ngất xỉu trên trường không?” Tề Kỳ không tin, lại thử dò hỏi.
Vừa nghe tin này, Đỗ Như thiếu chút nữa bị dọa ngất đi, may mà Hạ Tín Triết tay mắt lanh lẹ đỡ bà.
“Ngất ở trường ư? Rốt cuộc chuyện là thế nào? Tề Kỳ, cháu mau nói cẩn thận.” Hạ Tín Triết cau mày, gặp chuyện ông cũng vô cùng trầm ổn đỡ Đỗ Như.
Nhưng lời nói đè dưới đầu lưỡi, Tề Kỳ không tiếp tục nói tiếp.
Tuy nhìn cha Hạ trầm ổn, nhưng quan hệ với Hạ gia lâu như vậy Tề Kỳ hiểu rất rõ, chỉ cần anh nói Hạ Thu "bệnh còn kém bệnh tim một chút", nếu nói ra như vậy, toàn bộ Hạ gia tức khắc sẽ long trời lở đất, nửa đời sau của Hạ Thu cũng rất khó ra khỏi Hạ gia nửa bước, khoa trương thế đấy!
“Rốt cuộc sao thế? Cháu nói đi!” Đỗ Như gấp đến nỗi sắp rơi nước mắt.
Không biết vì sao Hạ Thu không thẳng thắn hết sự tình, thậm chí chuyện tức giận với anh ở trường cũng giấu giếm, đây căn bản không phải tác phong của cô.
Cho nên tùy tiện thay cô nói hết mọi chuyện ra, nếu Hạ Thu có khác tính toán, chẳng phải càng sẽ không tha thứ cho anh sao?
Trong lòng trầm tư, dù cha Hạ đỡ mẹ Hạ, hai người đều gấp gáp, Tề Kỳ cũng không nói một chữ.
Két.
Cửa lầu hai đột nhiên mở ra, Hạ Thu cúi nửa người ra, nhìn hỗn loạn phía dưới, Tề Kỳ nói sai một lời đang bị cha Hạ mẹ Hạ lôi kéo không bỏ, cô đi xuống giật lấy cổ tay Tề Kỳ.
“Cha, mẹ, hai người làm gì vậy? Con chỉ là hơi tụt huyết áp, xem hai người kéo Tề Kỳ kìa, giống như khuê nữ của cha mẹ chết trong tay anh ấy vậy!”
“Hừ hừ! Con đứa nhỏ này, không có việc gì lại nói bậy bạ? Mới vừa rồi còn cùng Tề Kỳ khen con hiểu chuyện! Hiện tại nhìn xem vẫn là tật xấu kia, không tiến bộ!”
Một tay lau nước mắt khóe mắt, Đỗ Như nhìn Hạ Thu, giơ ngón tay ấn một cái trên trán cô.
Mặc kệ bọn họ có tin hay không, Hạ Thu lôi kéo Tề Kỳ, trực tiếp đi lên lầu hai.
Hành động như vậy Hạ Tín Triết và Đỗ Như đã thấy nhiều không trách, cứ để bọn họ đi, hai vợ chồng họ Hạ hiếm ở nhà ghé vào nhau, bắt đầu thì thầm thảo luận xem nên mua gì để bồi bổ cho Hạ Thu.
Một đường tới phòng Hạ Thu, trở tay đóng cửa, Hạ Thu liền buông Tề Kỳ ra, dẫm rớt đôi dép trên chân, đi qua nhào vào trên giường mình, mặt chôn thật sâu trong chăn mềm mại, giọng nói buồn lãnh đạm từ bên trong phát ra.
“Tề Kỳ, có phải anh bị ngốc hay không?”