[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Hoá Ra Cũng Là Hắc

Chương 10: Xoay ngược lại công lược mối tình đầu (10)




Editor: Ochibi

Vốn dĩ khi Hạ Thu nghe những lời trước Tề Kỳ nói thì vẫn cười.

Cô rốt cuộc không phải nguyên chủ, thân xác này mới mười lăm, tuổi tâm lý cô vượt qua Tề Kỳ rất nhiều.

Dù cho Tề Kỳ là nam thần của cô, hiện tại cũng chỉ là chàng trai mười sáu mười bảy tuổi, bị anh nói “Em còn nhỏ, những việc này rất phức tạp, không cần phải hiểu.”

Hạ Thu……

Huống chi, những lời Tề Kỳ nói thân là độc giả Hạ Thu đã sớm rõ như lòng bàn tay.

Hạ gia làm địa ốc, cửa hiệu lâu đời, quan hệ với Tề gia vững mạnh, mà Bạch gia bất quá chỉ là công ty mới mấy năm nay, tính cả xưa nay dĩ nhiên không bằng Hạ gia.

Nhưng không ngờ Tề Kỳ nói xong lời cuối cùng, lại kết thúc bằng “chuyển trường rời đi”.

“Anh, muốn chuyển trường?” Nghẹn nửa ngày, Hạ Thu mới sâu kín tìm về giọng của mình.

Tề Kỳ “ừ” một tiếng, thần sắc tự nhiên, một tay dừng trên đầu Hạ Thu, nhẹ xoa, bâng quơ nói chuyện này ra, “Ông nội của anh có khả năng bị điều đến thành phố A……”

Tin tức như vậy làm Hạ Thu đầu tiên là cả kinh, sau đó lập tức vui buồn nửa nọ nửa kia.

Nếu Hạ Thu nhớ không lầm, cô xuyên sách tới thời điểm Tề gia dọn đến thành phố C ít nhất còn một năm nữa.

Điều động nhân sự Tề gia gia đến nơi khác, có thể nghe câu này phải chờ ít nhất một năm rưỡi nữa, cho nên Tề Kỳ nói như vậy với cô, có lẽ là đang thử, nếu không thì muốn dùng cái cớ này, thật sự rời khỏi thành phố C.

“Vậy khi nào anh…… đi?” Hạ Thu rũ mắt, lại hỏi.

“Thủ tục chuyển trường anh đã làm xong, vốn dĩ hôm nay định cáo biệt với em.” Tề Kỳ dời mắt.

Đây là lần đầu tiên anh nói dối trước mặt Hạ Thu, anh chỉ là hẹn Hàn Chân Chân, buổi chiều sau khi tan học cùng Hàn Chân Chân ở tiệm trà sữa cô ấy làm, cũng không có định cáo biệt Hạ Thu.

Hay lắm! Tề Kỳ quả nhiên là muốn rời xa cô.

Hạ Thu hơi rũ mắt, còn chưa kịp phóng tiếp đại chiêu, bác sĩ phòng y tế gấp gáp trở về từ bên ngoài.

Giáo y cao trung Phổ Lãng đều là bác sĩ từ trong bệnh viện thành phố điều đến, cũng là bác sĩ các khoa thay phiên công việc.

Dù sao trường này thật ra cũng là cao trung «quý tộc» ngầm, ngoại trừ một số thành tích ưu việt, số khác gia đình có quan hệ ít nhiều, nếu trường học hủy đi cũng đảm đương không dậy nổi.

Hôm nay bác sĩ trực ban đúng lúc là khoa tim mạch, hắn vừa thấy tình trạng Hạ Thu không đúng, đầu tiên là dùng phương pháp cứu trợ khẩn cấp, sau đó lập tức báo cáo với bệnh viện, xin một đài dụng cụ đến đây.

“Ha ha, bạn học Tề ở đây à! Sớm biết rằng có em ở chỗ này chăm sóc bạn học Hạ, thầy đã không nóng nảy đến thế.”

Giáo y trẻ tuổi mặc áo blouse trắng lau mồ hôi trên đầu, phân phó người đi theo phía sau dọn dụng cụ kia tới bên cạnh phòng y tế, bên này quen thuộc cùng Tề Kỳ chào hỏi.

“Bác sĩ, Thu Thu đây là làm sao vậy?” Tề Kỳ gật đầu, xem như ứng tiếp đón, lại cũng không có tâm tình cùng hắn nhiều lời, lập tức nhìn phía Hạ Thu lại hướng giáo y hỏi.

Vừa nghe đến dò hỏi bệnh tình, thần sắc Lý giáo y mới nghiêm túc lên.

“Dụng cụ trong trường không đủ, vừa rồi bạn học Bạch đưa cô ấy lại đây, biểu hiện bệnh trạng đau thắt rất giống dấu hiệu gián đoạn tính tim, đại khái là bạn học Hạ bị cái gì đó kích thích, cảm xúc quá mức kịch liệt. Hiện tại bệnh viện đưa dụng cụ lại đây, lát nữa có thể kiểm tra lại đầy đủ cho bạn học Hạ.”

Nghe Lý giáo y nói một chuỗi khó hiểu, nghe xong Hạ Thu lập tức như lọt vào trong sương mù.

Nhưng mà, tật xấu của mình cô đại khái cũng tự biết, chỉ cần qua dăm ba bữa, thân thể nguyên chủ sẽ phù hợp với linh hồn của cô, loại tật xấu gì đó, tự nhiên cũng không còn nữa, nhưng nếu muốn kiểm tra, vậy cũng là chuyện tốt, vạn nhất có chứng bệnh gì cô không biết, cũng có thể một đường tra ra.

Cho nên cô không nghĩ hỏi lại, đơn giản gật đầu.

Nhưng Tề Kỳ một bên nhìn Lý giáo y, vẫn nhịn không được khẽ nhíu mày.

“Giáo y, đây không phải bệnh tim đúng không?”

Hạ Thu bị vẻ mặt Tề Kỳ hỏi, mở miệng thế nào liền nói chuyện xui như vậy!

Còn may, Lý giáo y nhanh chóng tiếp lời.

“Có phải thế không.” Hắn cố tìm từ, ý đồ dùng ngôn ngữ hai người có thể hiểu rõ, giải thích tình huống rõ ràng cho Tề Kỳ và Hạ Thu, “Thật ra bệnh này còn kém bệnh tim một chút.”