Trong trường học, chỉ cần xoay người một cái là có thể trông thấy sự tồn tại của người kia; trên phố, chỉ cần vừa lên tiếng là có thể nghe thấy người kia trả lời; ở nhà, chỉ cần vươn tay ra là có thể kéo lấy người kia… Dường như bọn họ chưa từng xa nhau lâu như vậy.
Chỉ tiếc, tầm mắt của Cố Việt Bân đã rời xa La Thi Anh từ lâu, mà thế giới kia của Cố Việt Bân cũng chưa từng có một La Thi Anh.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, suy cho cùng cũng chỉ là nắm cát chảy qua kẽ tay mà thôi.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, hồi lâu vẫn không ai đáp lời...
Trời bắt đầu nổi đến giông tố, sắc trời đã ảm đạm xuống không ít sau đó là trận mưa dữ dội như muốn trút bỏ hết những phiền muộn cùng đau đớn suốt những ngày tháng qua.
Lý Thanh Thuần không biết bằng cách nào vào được bên trong, đứng trước cửa lớn, từng cơn gió đông ùa vào như con mãnh thú kêu gào không thôi.
Đôi tay mảnh khảnh bị gió mưa quạt trúng run rẩy, cuối cùng sau tiếng thở dài bất đắc dĩ, cửa lớn bị đẩy ra.
Bày ra trước mắt là tình cảnh hỗn loạn như vừa trải qua cơn bão tố.
Bên ngoài giáng xuống từng đợt sét lớn xé toạc bầu trời âm u, Lý Thanh Thuần bước vào, nhẹ giọng gọi: " Việt Bân? "
Vẫn không có ai trả lời, tất cả rơi vào tĩnh lặng, nhưng Lý Thanh Thuần biết Cố Việt Bân đang ở đây, hắn đang ở đây.
Từng bước chân tiến về phía trước, cuối cùng dừng trước cánh cửa được mở toang.
Lý Thanh Thuần chết đứng tại chỗ, cuối cùng cũng cắn môi bước vào.
" Việt Bân, anh bày bộ dáng này cho ai coi? "
Từ đằng sau vang lên tiếng động, Cố Việt Bân đến quay đầu cũng không quay, chỉ chết lặng tại chỗ, sau đó giọng nói khàn đặc của hắn vang lên đau đớn: " Cút.
"
Lý Thanh Thuần không tự chủ lùi về sau hai bước, ôm trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực, đôi mắt có cảm giác nóng đỏ trực trào nước mắt: " La Thi Anh, La Thi Anh, đến chị ta anh còn không nhớ là ai thì anh ở đây phát điên cái gì? "
Giọng nói của Lý Thanh Thuần vỡ oà, điên cuồng gào thét: " Đủ rồi, quá đủ rồi...!"
" Cô ấy không chịu gặp tôi...!Cô ấy không chịu gặp tôi...!" Cố Việt Bân loạng choạng vài bước, sau đó bước qua người Lý Thanh Thuần.
Ánh mắt Lý Thanh Thuần lúc này toát lên nét hoảng sợ, đôi tay run run, trợn mắt nhìn Cố Việt Bân đang bần thần ròi đi, " Cố Việt Bân, anh đang nói lung tung cái gì? Cho dù là trước kia hay bây giờ một hình ảnh anh cũng không nhớ, gặp lại có ích gì cơ chứ? "
" Lý Thanh Thuần, đủ rồi, cô đi ra khỏi đây! " Vương Bác Khiêm không biết từ đâu tiến đến, kéo lấy cổ tay Lý Thanh Thuần.
" Bỏ tôi ra, anh bỏ tôi ra, hôm nay tôi phải nói cho rõ! " Lý Thanh Thuần cố gắng vùng vẫy nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi lực điền của Vương Bác Khiêm.
Nhìn người đàn ông đang đơn độc bước về phía trước, Vương Bác Khiêm không đành lòng, tròng mắt dày đặc tơ máu: " Nói cho rõ? Cô chẳng có gì đáng để nói cho rõ cả! Nhìn đi, nhìn cậu ta đi! Nhìn cho rõ vào rồi cút khỏi đây! "
Vương Bác Khiêm hất mạnh cổ tay Lý Thanh Thuần xuống, cuối cùng chạy đến nhưng đã muộn, cửa đã bị khoá trong.
" Cố Việt Bân, cậu mở cửa ra cho tôi, Cố Việt Bân, mở cửa ra! " Vương Bác Khiêm đập cửa rất lớn nhưng không thành.
Hắn bất lực ngồi xụp xuống, rũ người bên trong cánh cửa, từng đợt lại từng đợt những đoạn ký ức chậm rãi ùa về như chiếc đèn kéo quân, cuối cùng dừng lại ở một thời điểm
\- " Cố Việt Bân, anh có thể cho em tất cả thời gian của anh không? "
Hắn rũ mắt xuống, khoé miệng câu lên nụ cười ôn nhu như nắng mai, nhẹ giọng đáp: " Có thể.
"
Từ lồng ngực trái truyền đến cơn đau dữ dội, cuối cùng Cố Việt Bân gục xuống trong tiều tụy và đau đớn, hắn cuộn người lại, mi dài khẽ nhắm, trên khoé miệng còn đọng lại nụ cười ôn nhu rất rõ.
Đến lúc Vương Bác Khiêm phát hiện ra Cố Việt Bân thì hắn đã nằm trên nền gạch lạnh, bàn tay nắm chặt mặt dây chuyền, khoé miệng cong lên một đường cong dịu dàng, song khoé mắt lại đẫm lệ.
Đi khám mới phát hiện ra Cố Việt Bân bị bệnh tim.
Quá thương nhớ một người thực sự có thể dẫn đến tổn thương về thể xác và tinh thần.
Sau đó Cố Việt Bân bắt đầu chữa trị, hắn đi khắp nơi tìm kiếm các bác sĩ giỏi, tìm kiếm giác mạc phù hợp, hắn cũng bắt đầu tìm người, cho dù cùng tận chân trời cũng sẽ tìm.
\_\_\_\_\_
Thư Tuyệt vẫn luôn đi tìm người, song nhiều năm trôi qua vẫn không khả quan.
5 năm sau.
Ánh đèn Neol hào nhoáng, đại sảnh tấp nập người ra vào, dưới sự đông đúc, náo nhiệt vốn có, song người đàn ông kia lại lãnh đạm đến lạ.
Anh mặc comple thẳng hớp, ánh mắt hơi rũ xuống, song sắc mặt so với 5 năm về trước đã ảm đạm và trưởng thành hơn nhiều.
Tiếng giày da lộp cộp trên nền sảnh tạo thành thanh âm nhẹ nhàng lại mang theo chút phiền muộn.
" Thư tổng, người ngồi bên kia là luật sư mới của chi nhánh nước M.
" Thư ký đi bên cạnh hơi cúi người, bàn tay phải hướng về phía bàn đã được đặt sẵn bên kia.
Thư Tuyệt khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Chi nhánh nước M mới mở được một năm, gần đây gặp chút trục trặc về pháp lí, bọn họ có mời luật sư nổi tiếng của nước này, nhưng người luật sư này đòi gặp Thư Tuyệt cho bằng được, tiện thay Thư Tuyệt cũng đang ở nước M để điều hành chi nhánh.
" Xin chào Thư tổng, tôi là La Thi Anh, hân hạnh được hợp tác! "
Thiếu nữ đứng trước mặt hắn mỉm cười nhàn nhạt, dưới mắt có nốt ruồi lệ xinh xắn, hai bên má treo thêm lúm đồng tiền.
Cô ấy đưa tay ra với anh, ánh mắt linh động nheo lại vui vẻ.
Thư Tuyệt như chôn chân tại chỗ, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, cổ họng anh ứ nghẹn lại, từ ngữ như bị giam cầm, cuối cùng ánh mắt nheo lại, anh đưa tay ra phía trước, nắm lấy bàn tay thon gầy mảnh khảnh: " Chào mừng em...!đã trở về...!"
\[ Hoàn tất vi diện.
\].