Triển lãm tranh nhanh chóng kết thúc, đoàn người chậm rãi ra về.
Kết thúc triển lãm, sắc mặt của Thư Tuyệt càng lúc càng lạnh xuống, anh cứ thế đứng trong sảnh triển lãm, lẳng lặng nhìn những bức tranh của La Thi Anh.
Ánh đèn vàng cam chiếu xuống kéo leo bóng lưng cô đơn trải dài trên mặt đất.
Toàn bộ đại sảnh triển lãm đều trống rỗng, chỉ còn một mình Thư Tuyệt, anh đứng ở đó, chậm rãi ngắm nhìn những bức tranh như thể Thư Tuyệt đặc biệt tổ chức buổi triển lãm chỉ vì giây phút này.
Sắc trời dần ngả về đêm, Thư Tuyệt đến quán bar.
Những tưởng một người vĩnh viễn không đến những nơi thế này, vậy mà hôm nay lại tới.
Còn nhớ Thư Tuyệt rất ghét mùi cồn, có chăng cũng chỉ đến đây vào thời cao trung để tha Cố Việt Bân đã say như chết trở về nhà.
Anh vốn dĩ là như vậy, dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể tỉnh táo, lạnh nhạt như vậy.
Nhưng hiện tại Thư Tuyệt lại đến quán bar, gọi ra hàng tá chai rượu loại mạnh, ban đầu anh chỉ là uống nửa ly, nửa ly một, sau đó trực tiếp uống cạn một ly.
Cứ thế, cứ thế, chai này hết lại đến chai khác.
" Đến đây ăn mừng một mình à? "
Giọng nói vang đến từ phía sau, Thư Tuyệt hơi quay đâu, câu lên nụ cười nhàn nhạt: " Bác Khiêm.
"
Sau đó anh tiếp tục uống rượu, ánh mắt hơi rũ xuống.
Vương Bác Khiêm là bạn học thời đại học của bọn họ, một nhóm bốn người: Thư Tuyệt, La Thi Anh, Vương Bác Khiêm, Cố Việt Bân.
Vương Bác Khiêm sau đó ra nước ngoài học tập, nhận được tin từ chỗ Thư Tuyệt mới bay về nước.
" Đã đủ chưa? " Vương Bác Khiêm tiến tới, trực tiếp giật từ trong tay Thư Tuyệt ly rượu vang.
" Chưa đủ.
" Thư Tuyệt nhếch mắt nhìn Vương Bác Khiêm, anh không giành lại ly rượu, bàn tay nắm lấy chai rượu đỏ trên bàn, uống một hơi, nhẹ giọng đáp.
" Chẳng lẽ cậu định dồn Cố Việt Bân tới chỗ chết mới vừa lòng? Thư Tuyệt, cậu tỉnh táo lại cho tôi! " Vương Bác Khiêm đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Thư Tuyệt, tức giận trừng mắt, chất giọng trầm xuống vô cùng hung ác.
" Tôi đang chờ.
" Thư Tuyệt lạnh nhạt cười, ánh mắt trào phúng trừng lại.
" Thư Tuyệt đủ rồi, cho dù cậu có muốn giúp Thi Anh báo thù thì cũng quá đủ rồi! Những điều cậu làm này còn chưa đủ để trừng phạt Cố Việt Bân hay sao? Giờ cậu ấy đã tự nhốt mình trong nhà rồi, không ra ngoài, không đi làm, chỉ cả ngày nhìn tranh muốn nhớ lại Thi Anh, cậu rốt cuộc còn muốn làm đến bước nào nữa! " Vương Bác Khiêm tiếp tục dùng sức nắm chặt cổ tay Thư Tuyệt, không cho anh tiếp tục uống rượu, cũng không cho anh tránh thoát.
Vương Bác Khiêm cứ thế trừng mắt với Thư Tuyệt, trong mắt toát lên nỗi xót xa và bất lực.
" Vương Bác Khiêm, cậu biết không, cho dù là cô ấy hay mẹ của cô ấy đều là người tinh tế, tình cảm yếu đuối.
La Thi Anh giống như một bức tranh, cần người khác nghiêm túc chăm chút vẽ từng nét từng nét một, cẩn thận che chở, chỉ một chút tỳ vết cũng sẽ phá hỏng cả bức tranh.
"
Thư Tuyệt cúi đầu, rũ mắt cười: " Mẹ cô ấy mất, cô ấy không còn người thân trên đời này, sau đó cô ấy liền trở thành một trang giấy trắng, không còn gì cả.
Cuối cùng Cố Việt Bân nhận lấy bức tranh này.
Cậu ta cho cô ấy ôn nhu, cho cô ấy nụ cười.
Sau đó cậu ta làm được, khiến cô ấy biến thành một bức tranh chỉ thuộc về cậu ta, một bức tranh hoàn chỉnh, rực rỡ sắc màu.
"
" Cuối cùng mạnh mẽ hất vào bức tranh rực rỡ sắc màu ấy một màu đen u tối.
"
" Thi Anh là một bức tranh, Cố Việt Bân đã vẽ nó rất đẹp, nhưng rồi lại đột nhiên hắt một đống bùn lên đó rồi đi mất.
Cậu ta nhốt cô ấy trong chiếc lồng son, cuối cùng cô ấy cũng trở thành một bức tranh hỏng." Tay Thư Tuyệt run rẩy, sau đó lại nốc cạn một ly rượu, đôi mắt sâu thẳm tăm tối cụp xuống, sau đó như chợt bừng tỉnh mà ngẩng đầu chất vấn Vương Bác Khiêm: " Rời khỏi Cố Việt Bân, tôi muốn vẽ lại bức tranh này lần nữa, nhưng tôi phải làm sao! Tôi có thể tìm bức tranh này ở đâu? Tìm được rồi tôi sẽ phải làm sao? Xé bức tranh này đi rồi thay bằng một tờ khác giống như đúc ư? Tôi có thể rửa sạch bức tranh này ư? Bức tranh này đã hỏng rồi, dù tôi nỗ lực thế nào cũng không có tác dụng.
Tôi phải làm thế nào! Thi Anh phải làm sao? "
Thư Tuyệt càng nói càng kích động, trên mặt anh đã xuất hiện dáng vẻ ngà ngà say, anh đưa tay với lấy chai rượu, uống ừng ực một hồi.
Không biết có phải do quá lâu không cười hay không, tiếng cười của Thư viện kéo rất dài, tựa như đang tự giễu, nhưng sau đó lại chuyển thành nghẹn ngào.
Dòng rượu lạnh lẽo gột rửa dạ dày, dưới tác dụng của cồn, nước mắt tràn ra khỏi vành mắt đỏ bừng, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ngay cả Vương Bác Khiêm cũng lặng yên không lên tiếng, ánh mắt nhìn Thư Tuyệt toát ra sự buồn bã không đành lòng.
" Thi Anh sợ nhất là bóng tối, cô ấy rất sợ, cậu cũng biết mà? Nhưng mà, cuối cùng cô ấy vẫn phải gánh chịu nỗi sợ ấy một mình.
Cậu nói xem, làm sao một người yếu đuối như cô ấy có thể chịu nổi cơ chứ? " Giọng Thư Tuyệt khản đặc, nước mắt tràn mi, biểu cảm trên khuôn mặt đầy sự hối hận và đau khổ.
" Không có gì, không sao cả.
" Thư Tuyệt lắc lắc đầu, tự lẩm bẩm nói, âm giọng run rẩy mang theo tiếng nức nở: " Các người không chăm sóc cô ấy thì tôi chăm sóc.
Các người không đối xử tốt với cô ấy, vậy thì để tôi tốt với cô ấy.
"
Thư Tuyệt vừa cười vừa khóc, sau đó lại nốc rượu, nước mắt vẫn chảy không ngừng, giọng nói khản đặc vừa run rẩy vừa đau đớn.
" Cho dù một năm, hay mười năm, tôi, Thư Tuyệt vẫn sẽ tìm cô ấy.
"
Thư Tuyệt đã say hoàn toàn, say quắc cần câu mà khuôn mặt không đỏ chút nào, ngược lại còn tái nhợt.
Vương Bác Khiêm có ý muốn đưa anh về nhà, nhưng anh lại cố chấp không đồng ý, nhất quyết tự về một mình.
Dường như bất kỳ người nào có liên quan đến Cố Việt Bân đều bị Thư Tuyệt bài xích khỏi thế giới của mình.
Anh vừa trở về nhà đã ngả mình xuống giường lớn, sau đó ngủ đến quên trời đất.
Thời gian sắp đến mười hai rưỡi sáng, không biết vì sao Thư Tuyệt lại đã thức dậy, dường như do đau đầu mà chân mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, dùng tay đỡ trán, trông có vẻ rất không thoải mái.
Anh lảo đảo đứng dậy, sau đó lết từng bước chân, lảo đảo đi đến tủ lạnh.
Thư Tuyệt lấy một hộp sữa tươi ra, sau đó híp mắt, vẻ mặt mơ màng mà rót sữa vào cốc thủy tinh.
Cơ thể anh hơi nghiêng ngả vì say, một cốc sữa tươi cũng vương vãi đầy ra bàn.
Đặt ly sữa vào lò vi sóng, cả người Thư Tuyệt loạng choạng.
\* Ting \* Lò vi sóng kêu lên một tiếng
Hai tay anh bưng cốc sữa ấm, mắt hơi híp lại, cẩn thận đi đến đầu giường, sau đó ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt sữa lên tủ đầu giường.
Khoé miệng nở nụ cười, khóe miệng chậm rãi kéo thành một đường cong ôn hòa, quay đầu nhìn về phía đầu giường.
" Chúc ngủ ngon, Thi Anh.
"
Chỉ năm chữ, vành mắt Thư Tuyệt đã lập tức đỏ lên.
Dường như đã từng có vô số đêm muộn, vì công việc quan trọng, La Thi Anh đều sẽ phải ở lại văn phòng luật sư để xử lí văn kiện, Thư Tuyệt sẽ theo lệ cầm một cốc sữa ấm đến trên bàn làm việc của cô, sau đó vẻ mặt anh cũng bình thản rồi lại mang một nụ cười dịu dàng như bây giờ, chúc cô ấy ngủ ngon.
" Thi Anh, cuối cùng tôi cũng giúp em mở một cuộc triển lãm tranh rồi.
"
Thư Tuyệt nở một nụ cười, dịu dàng nói với khoảng không bên cạnh, căn phòng trống rỗng lạnh lẽo không có lấy một lời đáp lại.
Giọng anh nhẹ bẫng, bàn tay chậm rãi đặt xuống chiếc giường không người, lại như có thể trông thấy La Thi Anh đang nghiêng người nằm trên giường.
Vẻ mặt Thư Tuyệt rất bình thản, như thể không hề cảm thấy có gì không đúng.
" Có rất nhiều người đến...!Còn có cả Cố Việt Bân...!"
" Hình như hơi muộn rồi.
" Thư Tuyệt híp mắt, kinh ngạc nhìn đồng hồ trên cổ tay, dường như phải nhìn rất lâu mới nhìn rõ được.
Nét mặt anh lại dịu lại, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn chiếc gối, giọng nói chậm rãi:
" Thi Anh, sinh nhật vui vẻ.
".