Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc

Chương 20: 20: Chap 20 Nắng Mai Mang Em Đi 8






Ngồi thêm một lúc đạo diễn liền cho người ra gọi, Ngu Diêu Diêu nhìn thấy Mộc Trà liền đi tới nói chuyện, xem chừng rất vui vẻ.
" Cửu lão sư, em lần đầu tiên tham gia show thực tế đã gặp được lão sư rồi, có phải em rất may mắn đúng không? Aaa, nhất định là như vậy rồi! " Ngu Diêu Diêu giống như cún con, chớp chớp mắt lấp lánh nhìn Mộc Trà.
" Chị cũng là lần đầu tiên tham gia " Mộc Trà khẽ cười, ăn một miếng kẹo đào.
Ngu Diêu Diêu tâm tình thực vui vẻ, lần đầu tiên cô ta tham gia show thực tế đã được gặp nữ thần.
" Cửu lão sư, liệu một lát nữa em có thể chung tổ đội với chị hay không? "
" Vậy thì phải hỏi đạo diễn Lê rồi " Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, khẽ đưa tầm mắt ra xa.
Bên ngoài đường lớn một chiếc xe dừng lại, Diệc Minh tiêu sái bước xuống xe, lạnh nhạt tiến vào.

Đạo diễn thảo luận qua với hắn sau đó mới thông báo với mọi người
Khẽ đưa mắt qua bên kia, Diệc Minh chậm rãi tiến lại, nheo mắt nhìn, kéo theo nụ cười nguy hiểm: " Chào Cửu lão sư "
Mộc Trà còn đang mải ăn kẹo dẻo, uống trà đào lúc này mới hơi ngước mặt lên, một sợi tóc mai theo động tác khẽ rơi xuống, cô mỉm cười: " Chào Diệc lão sư, ngưỡng mộ anh đã lâu hôm nay mới có cơ hội hợp tác.


"
Nghe ba chữ " Diệc lão sư " Diệc Minh bất giác đứng người, đồng tử mở lớn một vòng, trong đầu Diệc Minh hiện chỉ còn lại hình ảnh của sáu năm về trước.
Lần đầu tiên Diệc Minh và Cửu Quân Dao gặp mặt là vào một ngày nắng đẹp, bọn họ lúc đó mới chỉ học năm hai cao trung \- 17 tuổi.
Diệc Minh còn nhớ lần đó hắn cùng bạn học chơi bóng rổ ở sân của trường, không biết thế nào quả bóng rổ lại lao về phía một bạn học ở gần đó, não còn chưa kịp suy nghĩ thì thân thể đã tự động lao đến chắn giúp bạn học nữ kia một trái bóng.
Bạn học nữ không ai khác chính là Cửu Quân Dao, năm đó cô còn ham mê vẽ, tập tranh rơi xuống đất, Cửu Quân Dao ngước mắt nhìn nam sinh trước mặt, quả bóng rổ rơi bụp xuống đất.
Hắn hỏi: " Không sao chứ? "
" A, không..

không sao "
Sau đó nam sinh chậm rãi rời đi.
Cửu Quân Dao không biết người đó là ai nhưng sau này nghe bạn học kể lại học bá Diệc Minh khối trên bị bóng rổ va vào nên bị trật vai rồi!
Tâm trạng ngày càng không tốt, Cửu Quân Dao muốn tìm học trưởng để cảm ơn, may mắn cuối cùng cũng gặp được rồi.
" Học trưởng! "
Diệc Minh khẽ quay đầu, nghi hoặc nhìn bạn học nữ trước mặt.
" Cảm ...!Cảm ơn học trưởng lần đó đã đơc giúp em " Cửu Quân Dao hơi cúi đầu, đặt vào tay Diệc Minh một gói kẹo dẻo vị đào, nói: " Đây là quà cảm ơn của em! "
Diệc Minh nhìn đến gói kẹo xinh xắn đặt trong tay, mỉm cười dịu dàng, nói: " Cảm ơn, anh tên Diệc Minh "
" Chào học trưởng, em là Cửu Quân Dao, ngưỡng mộ đã lâu! "
.
.
.
" Diệc lão sư? " Mộc Trà nghi hoặc nhin đến chỗ Diệc Minh.
Hắn lúc này như mới hoàn hồn, mỉm cười nhàn nhạt, nói: " A, không có gì, Cửu lão sư cũng thích ăn kẹo dẻo vị đào sao? "
Kéo lên nụ cười tươi tắn, Mộc Trà nheo mắt nhìn đến Diệc Minh, nói: " Rất ngon mà? "

| Rất ngon mà? |
| Học trưởng, anh không ăn kẹo dẻo vị đào sao? Rất ngon mà? |
" Đúng là...!rất ngon...!"
Diệc Minh mỉm cười nhàn nhạt chậm rãi xoay lưng rời đi, Mộc Trà nhìn theo bóng dáng Diệc Minh có chút khó hiểu, sau cũng không để tâm lắm, có ăn ngon là được rồi!
Đoàn quay phim bắt đầu rời đi, Mộc Trà chọn một chỗ thoải mái ngồi xuống, nói chuyện thêm vài câu với mỏi người rồi trực tiếp ngủ, dẫu sao thời gian gần đây cơ thể uể oải đến chịu không nổi!!
Diệc Minh không ngồi cùng xe với đoàn quay, hắn đi xe riêng ở phía sau, đạo diễn cũng không dám nói gì, dẫu sao mời được ảnh đế này cũng rất khó khăn.

Bọn họ ban đầu còn cho rằng sẽ không có ảnh hậu, ảnh đế nào tham gia cơ, bây giờ thì hay rồi! Kỳ này chắc chắn hot nhất cho coi!
Tâm tình hứng khỏi vời vời, đạo diễn cao hứng hát suốt cả đoạn đường đi, nhưng mà là hát nhỏ, ban nãy ông ta hát đã bị mọi người hắt hủi rồi!
Đi xe hơn hai tiếng, nơi dừng chân là một huyện nhỏ ở ngoại ô thành phố, kinh tế cũng có chút khởi sắc, không đến độ lạc hậu bao nhiêu, nhìn sơ qua lại giống như thành phố Quảng Diên sáu năm về trước.
Nơi dừng chân là một trường cao trung, mọi người đã bước xuống hết, trên xe chỉ còn lại Mộc Trà cùng Ngu Diêu Diêu
Ngu Diêu Diêu nhìn mọi người đang rời đi, hơi lắc lắc Mộc Trà: " Cửu lão sư, Cửu lão sư, đến nơi rồi a! "
Mơ màng mở mắt, Mộc Trà lắc đầu hai cái, có chút chóng mặt, tay khẽ vịn vào ghế ô tô, nhìn đến Ngu Diêu Diêu ở bên cạnh, nói: " Đến nơi rồi à? Cảm ơn em đã gọi chị nhé "
Ngu Diêu Diêu lắc đầu, khách sáo nói: " A, không...!không có gì! Mọi người xuống hết rồi, chúng ta cũng xuống thôi "
Khẽ gật đầu, Mộc Trà đưa tay lên day day huyệt thái dương, chậm rãi đi ra ngoài, Ngu Diêu Diêu cũng đi bên cạnh.
Đạo diễn nhìn mọi người, khẽ gật đầu, nói: " Nhiệm vụ của Nơi chúng ta gặp gỡ lần này là: Cao trung và kỉ niệm.


Bên chúng tôi sẽ ra nhiệm vụ, yêu cầu các khách mời chia theo tổ đội ba người để tham gia trò chơi.

"
" Ngoài ra là các thành viên trong tổ đội cũng phải tham gia vào tiết học như một học sinh cao trung bình thường, sau đó theo chỉ dẫn và gợi ý từ nhiệm vụ để tìm nhà dân ở nhờ và coi những người trong nhà đó là gia đình của mình! "
Mộc Trà híp mắt nhìn đạo diễn, khẽ nhìn xung quanh một vòng.

Khung cảnh này ...!quen thuộc!
" Để có tính công bằng, mỗi tổ đội sẽ được bốc thăm may mắn để chọn ra các thành viên "
Đạo diễn nhìn vào bình thủy tinh có đựng mấy tờ giấy đã được gấp ngay ngắn, đưa tay vào bốc thăm: " Đội 1: Triệu Tiết Nhan, Diệc Minh, Ngu Diêu Diêu "
" Đội thứ 2: Cửu Quân Dao, Đường Liên, và Dư Linh "
\\\\\\\\.