“...”
Liên Mị con mắt hoa đào hiện lên một đạo ám sắc lưu quang liễm diễm, không nói gì.
Thiếu soái tiên y nộ mã tuấn mỹ phong lưu, động tác ngả ngớn nắm bắt chiếc cằm lanh lảnh của ‘Nữ tử’, con mắt màu đen giống như viên ngọc đen bao hàm vầng sáng, ôn nhu thấp giọng nói:
“Cho phép lấy vị trí chính thê, lại lấy mười dặm hồng trang làm sính lễ, Liên Nhi cảm thấy thế nào?”
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Liên Mị, độ thiện cảm + 10, công lược hoàn thành 0! ]
Giờ khắc này, Liên Mị trong nội tâm sinh ra một tia cảm giác kỳ dị.
Bất quá, nghĩ đến cái gì...
Cặp mắt liễm diễm vũ mị vừa mới mọc lên ý phức tạp, rất nhanh liền chậm rãi lắng đọng xuống dưới, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
"Nữ tử" một mực dung sắc lạnh mị câu môi dưới, cuối cùng cũng nói một chữ.
“Được.”
“Bộ dáng Liên Nhi cười rộ lên rất là xinh đẹp. Về sau, cười nhiều lên một chút đi.”
Nghe vậy, Liên Mị hơi ngẩn ra.
Còn không đợi hắn kịp phản ứng, một khí tức mát lạnh rơi ở trên môi hắn.
Liên Mị có chút trừng lớn đôi mắt, hô hấp cũng không khỏi dồn dập lên.
Hắn lại bị một nam nhân.... Hôn rồi?
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Thiếu soái tuấn mỹ vô song, cao cao tại thượng xoay người cúi đầu hôn cặp môi đỏ mọng của ‘Nữ tử’, quân trang xanh lá cùng áo trắng thủy tụ đan dệt ra một đoạn hương diễm phong lưu triền miên.
Lê viên bốn phía, trên sân khấu hoa đán hát y y nha nha không biết một màn kịch đằng kia, dưới đài binh sĩ quan quân đứng thẳng người, cúi thấp mặt mày, không dám dòm ngó một chút.
Dù là như thế, mỹ nhân thanh tao thoát tục, không biết là giận hay xấu hổ, ‘Bá ——’ một chút, dung nhan lập tức đỏ ửng.
Mặt đến vành tai và cái cổ, tràn ngập một mảnh màu đỏ.
Dung sắc lạnh nhạt nguyên bản rút đi, trở nên kiều diễm ướt át, đẹp không sao tả xiết.
Lại, chỉ có thể bị ép ngẩng đầu lên, nhìn vị Thiếu soái trẻ tuổi tuấn mỹ.
Thời điểm này, không người trông thấy, trong góc, một đạo thân ảnh tầm thường, theo thời gian dần lui xuống.
Thật lâu.
“...”
“Thật có lỗi, Liên Nhi có tư vị rất tốt, bản thiếu soái nhất thời... Khó lòng kiềm chế.”
Phong Hoa hững hờ buông cánh tay nắm cằm Liên Mị, khẽ mở cánh môi nói ra.
Bốn chữ cuối cùng, nhẹ giọng cắn chữ, giống như mang theo mùi vị sâu xa nào đó.
Nàng trên miệng nói xin lỗi, nhưng là từ thần sắc đến cách nói, một chút đều nhìn không ra áy náy nào cả.
Ngược lại, mặt mày tự phụ tinh xảo lướt lên một tia có chút thoả mãn, đôi môi cong lên, tạo ra một vòng khinh bạc.
“...”
Liên Mị đẹp đến yêu mị, dĩ nhiên là xấu hổ ửng đỏ một mảnh, cặp mắt đào hoa quyến rũ hiện lên thủy quang liễm diễm, giống như phẫn nộ giống như giận.
Làm nổi bật nốt chấm đỏ thê diễm giữa trán mỹ nhân.
Vừa bị cưỡng hôn, giữa răng môi tràn đầy khí tức mát lạnh của người nọ khiến Liên Mị xấu hổ và giận dữ không thôi.
“Một tháng sau, bản thiếu soái tới Lê viên cưới ngươi vào phủ. Nụ hôn này, coi như là vật đính ước giữa ta với Liên Nhi, được chứ?”
Phong Hoa tuy là hỏi thăm, nhưng ngữ khí cùng thần sắc không có một chút ý tứ thương lượng.
Rõ ràng viết lên bốn chữ "Không được kháng cự".
“...”
Dê xồm!
Liên Mị âm thầm nhẹ mắng một tiếng.
Dung sắc đẹp đẽ trên mặt, vừa tức vừa thẹn thùng, trong khoảnh khắc giống như thủy triều rút đi sạch sẽ, khôi phục thành tư thái lạnh mị nguyên bản.
Đôi mắt liễm diễm lưu chuyển, nhìn qua Phong Hoa, từng chữ từng chữ nói:
“Liên Mị lúc này cung nghênh kiệu hoa của Thiếu soái.”
- ---
Khụ, dạo này ta bận học qué nên ra chuyện chậm trễ, xin thứ lỗi