Phong Hoa trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói: "Bởi vì trẫm đẹp".
"..."
Bệ hạ không biết xấu hổ!
Nhổ nước miếng.
Áo tím liễm diễm, mặt mày lười biếng, ở giữa lông mày lướt lên một tia tôn quý điệt lệ, bên môi tỏ vẻ không đếm xỉa tới, đáy mắt cũng không có chút vui vẻ nào.
Đầu ngón tay trắng muốt đặt trên đầu gối như có như không vuốt nhẹ một chút....
Vì sao Hứa Khả sẽ không ngồi yên mà không xử lí?
Nguyên nhân thật sự là quá đơn giản.
Hứa Nặc là Hứa gia đại tiểu thư, là hòn ngọc quý trên tay Hứa phụ Hứa mẫu.
Mà Hứa Khả...
Người ngoài có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng mà Phong Hoa bằng vào sự hiểu biết khi ở trong Hứa gia, tâm sáng như gương ——
Làm gì có cái gì gọi là người thừa kế tương lai của thương nghiệp đế quốc như mọi người nói?
Hứa Khả nói đến cùng bất quá cũng chỉ là con nuôi.
Hứa mẫu liên tục dặn dò, lại để cho Hứa Khả ở trường học chiếu cố thật tốt hòn ngọc quý trên tay bà, nếu như Hứa Nặc ở trường học xảy ra chuyện gì.....
Chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút là biết, hắn tất nhiên sẽ bị Hứa mẫu giận chó đánh mèo.
Cho nên, đó là lí do rõ ràng thiếu niên chán ghét cô như vậy, nhưng lại chủ động ôm cô đưa đi tới phòng y tế, cũng không phải là phi thường khó có thể lý giải, không phải sao?
Chiến tranh lạnh, cũng có thể như vậy mà chấm dứt.
Nhưng cũng có một điều ngoài dự liệu của cô.
Vâng.
Phong Hoa thừa nhận, cô dùng hơi nhiều thủ đoạn nhỏ, đem Hứa Khả từng bước tính kế.
Bất quá, chỉ cần có thể đạt tới kết quả cô muốn, quá trình như thế nào cô cũng không thèm để ý.
Hết thảy đều như cô mong muốn, chưa từng xuất hiện một tia độ lệch.
Liền biết kết cục cũng như cô sở liệu.
Duy nhất ngoài ý muốn, đại khái chính là ——
Hứa Khả không chỉ chủ động ôm lấy cô đưa đi phòng y tế, còn sa thải vị giáo viên thể dục cực đoan kia.
Thậm chí, còn bộc lộ thân phận đại tiểu thư Hứa gia của cô.
Chỉ dựa vào một chút ngoài ý muốn này, cũng đủ để Phong Hoa không khỏi nghĩ sâu xa.
... Chẳng lẽ Hứa Khả muốn ra mặt cho cô?
Nữ hoàng bệ hạ lại nhịn không được tự luyến bản thân.
... Chẳng lẽ nam sủng nhà cô cuối cùng cũng phát hiện mình có chút thích cô?
Nghĩ tới đây, Phong Hoa không khỏi bỗng nhiên cười một hồi.
Cô hướng hệ thống hỏi thăm: "Hiện tại, độ thiện cảm của Hứa Khả là bao nhiêu rồi hả?"
"Bệ hạ xin chờ một chút, để người ta xem kỹ một chút nhé."
Hệ thống vừa nói, vừa tra xét.
Rút ra những bài học trước, nó cảm thấy nên làm một số thứ để giữ lại một chút tính mạng của mình.
Sau đó...
Một đạo âm thanh máy móc lạnh như băng vang lên bên tai Phong Hoa, hoàn toàn bất đồng với ngữ khí dễ thương thường ngày:
[ Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm 10, chưa công lược hoàn thành, xin kí chủ không ngừng cố gắng ]
Phong Hoa: "..."
Được rồi, là trẫm nghĩ quá nhiều.
...
Thiếu niên ôm cô gái, bộ pháp hơi nhanh đi tới Giáo Y phòng.
Hắn trong lòng tự nói với mình:
Ôm Hứa Nặc đưa đến phòng y tế, chỉ là vì lo lắng không cách nào cùng Hứa phụ Hứa mẫu báo cáo kết quả mà thôi.
Đuổi việc giáo viên thể dục, chẳng qua là cái dạng người có tâm tính cực đoan vặn vẹo, không xứng là người nhà giáo.
Nói ra thân phận của Hứa Nặc, chẳng qua là phá hư cô ở Thánh Anh trải qua cuộc sống người bình thường, cố ý làm sai ước nguyện ban đầu của cô.
Không sai.
Trong lòng Hứa Khả tự nhủ như vậy.
"Vị đồng học này không có việc gì, chẳng qua là có cơn sốc tạm thời, cô gái này có bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng, ngàn vạn phải tránh những vận động mạnh...."
Giáo Y tại Thánh Anh bình thường đều là thay những nhà quý tộc phục vụ đám cậu ấm cô chiêu, có thể chọn vào trường cũng không phải là người bình thường hời hợt, một tay y thuật cao minh cũng không kém các danh thủ quốc gia bao nhiêu.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Khả không có gọi xe cứu thương, trực tiếp đem người đưa tới Giáo Y phòng.
Bác sĩ thay cô gái làm kiểm tra, không dám dùng thuốc linh tinh, chỉ dùng một lọ đường glu-cô.
Cô gái nằm ở trên giường bệnh màu xanh trắng, sắc mặt trắng bệch như giấy chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, đôi môi nhạt nhẽo tím xanh đã từng chút từng từng khôi phục thành mềm mại phấn.
Giống như mười tuổi năm đó, Hứa Khả ngồi ở trên cây hoa anh đào tại cô nhi viện cây đã từng gặp.