[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 88: Thiên kim hào môn bị ôm sai (12)




Chương 88: Thiên kim hào môn bị ôm sai (12)



Nhóm dịch: Team Chiêu Anh Các


Edit: Hương Lê


Beta: Angela+Tố Hiên


"Anh, quên đi, Thiều Hoa chỉ là không biết." An Đồng Đồng kéo kéo góc áo An Đình Quân.


An Đình Quân sắc mặt trầm xuống, "Quên đi? Chuyện này liên quan đến tính mạng của ông, sao có thể quên đi? Diệp Thiều Hoa cô phải nhớ kỹ bây giờ cô đã trở về, nhưng người nơi này không phải cái gì cũng ăn, nhiều người muốn hại ông nội, như cô vậy..."


"Ôi không phải! Đình Quân cậu đừng vội vàng!" Bác sĩ gia đình nhìn mãi cuối cùng cũng nhận ra ký hiệu trên lọ thuốc, nghe An Đình Quân nói, không khỏi lắc đầu, "Diệp tiểu thư nói không sai, lai lịch thuốc này không có vấn đề."


Bác sĩ gia đình, khiến mọi người ở đó đều hết sức kinh ngạc.


“Ông chắc chắn chứ?" Khó tin nhất là An Đồng Đồng, thậm chí cô ta còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vị bác sĩ, cảm thấy ông ta đang thông đồng với Diệp Thiều Hoa.


Loại ánh mắt này khiến sắc mặt bác sĩ gia đình sửng sốt, hắn ta hờ hững nhìn An Đồng Đồng một cái, càng không để ý đến cô ta.


"Lão gia, ngài có thể cho tôi nhìn lọ thuốc này một chút không?"


An lão gia đưa cho ông ta ta.


Ông ta cẩn thận nhận lấy lọ thuốc, để trong tay nhìn một hồi lâu, cuối cùng xác định đây là thuốc mới được phòng nghiên cứu nghiên cứu ra.


Về phần tại sao Diệp Thiều Hoa lại có nó...


"Diệp tiểu thư, cô học... Y học?" Trong đầu hắn ta lóe lên vầng sáng, nhớ lại mấy ngày trước có người đã coi chuyện này là trò cười kể cho ông ta, nói An gia Đại tiểu thư không học quản lý cũng không học kinh tế, vậy mà chạy đi học y.


Trước mắt xem ra, cô đâu có làm trò cười, rõ ràng là lựa chọn tốt hơn thôi.


"Không sai." Diệp Thiều Hoa liếc ký hiệu kia một cái, cũng không phủ nhận.


Dù sao thì chẳng được bao lâu nữa, chuyện này cũng không còn là bí mật, "Ông nội, con còn có chút việc, đi trước."


"Diệp tiểu thư, tôi tiễn cô!". Ông bác sĩ gia đình chào hỏi tất cả mọi người, chỉ thiếu An Đồng Đồng, khiến cho đối phương hết sức xấu hổ.


Bác sĩ nhà họ An cũng không phải người bình thường, ông ta là chủ nhiệm của bệnh viện quân khu.


Có thể làm Bác sĩ riêng của An gia hoàn toàn vì An lão gia có ơn với nhà bọn họ.


Ông ta cũng chỉ quan tâm đến sức khỏe An lão gia.


Bây giờ lại thấy ông ta hơi giống con chó nhỏ đuổi theo Diệp Thiều Hoa rời khỏi, làm cho mọi người có chút nghĩ không thông.


Diệp Thiều Hoa ở phòng thí nghiệm trải qua kỳ nghỉ hè cuối cùng ở cao trung.


Còn toàn bộ kỳ nghỉ hè của An Đồng Đồng đều dành để tham gia thi đấu thăng hạng cờ vây, 50 người, có 50 trận đấu theo cặp, ở vòng thăng hạng sau cùng chính phủ điều người nước R tới.


Thời điểm khai giảng, cô ta thi đấu thăng hạng còn chưa tuyển chọn xong xuôi.


Mặc dù từ ngày khai giảng An Đồng Đồng chưa từng xuất hiện ở đại học B, nhưng bởi vì cô ta thường xuyên xuất hiện trên TV, nên ngành quản lý đại học B vẫn biết có một nhân vật như thế.


Trên diễn đàn cũng có thể thường xuyên thấy những bài post về cô ta.


Có một số người gọi cô ta là hoa khôi của đại học B.


Sau khai giảng một tháng, An Đồng Đồng cuối cùng lấy được một vị trí ở vòng thi đấu thăng hạng, người An gia muốn mở tiệc chúc mừng cô ta.


Ông nội An đặc biệt cử An Đình Quân đi đón Diệp Thiều Hoa.


An Đồng Đồng cũng đi theo, có điều gần đây cô ta thấy hơi lo lắng, mặc dù bên ngoài cô ta nổi tiếng, nhưng cô ta cũng phát hiện ra một người có đẳng cấp cờ vây cao hơn mình, cô ta còn đoán không ra tâm tư của đối phương.


Cô ta hơi sợ chuyện xảy ra sau khi thi đấu, bây giờ công chúng tung hô cô ta như vậy, sợ đến lúc đó sẽ ngã thê thảm.


Nghe ông nội An nói, cô cũng đến, muốn theo An Đình Quân nhìn xem phượng hoàng trong ổ gà Diệp Thiều Hoa sống thế nào.


Cô ta nghe nói học y rất bận, vừa nãy quản gia còn nói gần một tháng An lão gia không được gặp Diệp Thiều Hoa.


An Đồng Đồng cũng quan sát diễn đàn Trung Quốc, không thấy tên Diệp Thiều Hoa, xem ra Thủ Khoa ở nơi đó lăn lộn không được tốt lắm.


"Cô là hàng xóm của An Đồng Đồng sao?" Ngay cả ở đại học Bắc Kinh, số người biết An Đồng Đồng cũng không ít, mà An Đình Quân và Ngôn Húc đều là học trưởng đại học Bắc Kinh năm 4 làm mưa gió.


Ba người bọn đi một chuyến này rất được chú ý, được mọi người nhiệt tình dẫn đến học viện y học.


"Các cậu tìm đại thần?" Nghe được mục đích bọn họ đến, mấy sinh viên đang nói chuyện đẩy kính mắt một cái, "Vậy các cậu tìm nhầm rồi, Tiểu Thiều Hoa không ở trong phòng dạy, suốt ngày chị ấy đều ở phòng thí nghiệm, giáo sư cũng không chịu thả người, tại sao các cậu lại đến phòng học tìm?"


Phòng thí nghiệm y học?


Ngôn Húc và An Đình Quân đều sửng sốt, bọn họ không phải không nghe qua phòng thí nghiệm này, nhưng Diệp Thiều Hoa mới năm nhất đại học đã vào phòng thí nghiệm rồi?


"Tôi đưa các cậu đi vậy." Tiểu học muội viện y học dẫn bọn họ tới phòng thí nghiệm y học dưới lòng đất.


An Đồng Đồng cũng buồn bực đi theo bọn họ vào phòng thí nghiệm y học cao cấp, mặt Ngôn Húc và An Đình Quân là chiêu bài, nghe nói bọn họ là người thân của Diệp Thiều Hoa liền đưa bọn họ vào.


Phòng thí nghiệm này với những chỗ khác không giống, ở đây mỗi người đều là thiên chi kiêu tử, ngay cả mấy người Ngôn Húc cũng đều bị mờ nhạt.


Bọn họ qua cửa sổ thủy tinh trong phòng thí nghiệm nhìn thấy Diệp Thiều Hoa.


Cô mặc áo blouse trắng đang cầm ống nghiệm, nửa ống chứa chất lỏng màu xanh lam, bên cạnh cô là nam sinh cao lớn đang đưa bồn nuôi cấy cho cô.


"Đây không phải Vân Thăng sao?" An Đình Quân gần như hét lên, hắn ta nhận ra người trợ giúp cho Diệp Thiều Hoa.


Mạc Vân Thăng, lai lịch thân phận không hề đơn giản, đồng thời cũng là Bảng Nhãn trong lần bọn họ thi đại học, chính là người làm mưa làm gió toàn Bắc Kinh khi vừa đến, nghe nói cũng vô cùng bướng bỉnh.


Bây giờ lại phụ trợ cho Diệp Thiều Hoa?


"Thiều Hoa nhìn rất lợi hại nhỉ?" An Đồng Đồng vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của phòng thí nhiệm này, lại nghĩ chính mình sắp tham gia thi đấu thế giới, cô ta có chút xem thường.


Cô ta cho là học y không có tiền đồ gì, mà bây giờ cô ta đã là người mà bạn bè cùng lứa tuổi khó có thể vượt qua được.


Tin tức báo đài Bắc Kinh đều khen ngợi cô ta.


"Đương nhiên, Diệp đại thần hả! Là thiên tài của ngành y học chúng tôi! Ngày đầu vừa tới viện trưởng liền chuẩn bị cho chị ấy một bài diễn thuyết, hôm nay được hưởng ánh sáng của các cậu tôi mới được nhìn thấy Diệp đại thần đấy, quả nhiên xinh đẹp giống như trên diễn đàn nói." Nữ sinh y học vẻ mặt mê mẩn.


Diệp Thiều Hoa đã nhận được lời nhắn của ông nội An, hoàn thành công việc của mình sớm hơn.


Cô đã không nghỉ ngơi một tháng, Điền viện trưởng cũng cho phép cô có thể nghỉ hai ngày để thả lỏng.


"Anh trai anh tới rồi." Mạc Vân Thăng đưa cô bồn nuôi cấy đã sắp xếp gọn, "Em đi trước đi, kế tiếp giao cho anh là được."


Diệp Thiều Hoa nghiêng đầu, quả nhiên thấy Mạc Vân Xuyên đang tựa ở cửa khắp người thanh khiết.


Bên cạnh hắn, hình như còn An Đình Quân và Ngôn Húc.


"Đó là ai?" An Đồng Đồng vì nói chuyện phiếm với nữ sinh y học mà chậm một bước, chợt phát hiện nữ sinh kia dừng chân, nhìn về hướng con mắt trợn thật lớn kia đang nhìn.


An Đồng Đồng giương mắt, nhìn thấy Ngôn Húc từ trước đến nay thanh lãnh cao ngạo lại hơi cẩn thận nói chuyện với người kia.


Bắc Kinh nhiều người như vậy, tùy tiện tìm một người cũng không phải người bình thường, nhưng Nhà họ Ngôn kinh doanh hay chính trị đều vượt hơn, cô ta vẫn luôn đối đãi với Ngôn Húc như vị hôn phu của mình, sau khi biết Nhà họ Ngôn chọn mình không chọn Diệp Thiều Hoa cô ta hết sức kiêu ngạo, cô ta đã lớn như vậy còn chưa từng thấy người nhà họ Ngôn cúi đầu thấp như vậy với ai.


Chưa từng nghĩ, hôm nay lại nhìn thấy.


"Mạc Vân Xuyên ấy." Nghe giọng nữ sinh, có chút hâm mộ cảm thán, "Năm thứ ba đại học hệ chính trị và pháp luật, là người chỉ có thể nhìn được, không sờ được. Lần trước, tôi thấy Thẩm phó thị trưởng tới tìm anh ấy..."


Lúc này, Mạc Vân Xuyên cũng xoay đầu lại, An Đồng Đồng thấy khuôn mặt thanh lịch tao nhã kia.


Vài sợi tóc nhỏ che khuất lông mày, cho dù đứng cách xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người hắn, còn có khí chất cao quý bẩm sinh, mọi cử động đều hấp dẫn ánh mắt An Đồng Đồng.


Áo sơ mi trên người hắn, của một nhà thiết kế An Đồng Đồng đã nhìn qua.


Lúc ấy Ngôn Húc cũng nhìn trúng, nhưng nhà thiết kế kia nói là để lại cho một người khác, Ngôn Húc nghe xong cũng không mua.


Vốn cô ta cảm thấy Ngôn Húc là người tồn tại hoàn mỹ nhất, nhưng không biết, lại có người hoàn mỹ hơn tồn tại.


"Là... Là Mạc học trưởng sao?" An Đồng Đồng đi lên trước, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, bỗng nhiên nói chuyện hơi lắp bắp.


Mạc Vân Xuyên thấy Diệp Thiều Hoa vừa cởi áo blouse trắng, vừa bước ra ngoài.


Giác quan thứ sáu của con gái khiến cô ta cảm thấy Diệp Thiều Hoa có quan hệ với người trước mặt này, An Đồng Đồng không nhịn được mở miệng: "Em là sinh viên đại học B bên cạnh, hôm nay thi đấu thành công thăng cấp cúp Olympic thế giới, ngày mốt chính là trận chung kết thế giới, trong tay của em còn mấy tấm vé, các anh có muốn đến xem không?”


Nhắc đến đây, An Đình Quân cưng chiều gật đầu, "Đương nhiên rồi, em gái nổi danh thế giới của anh."


Một người cầm bồn nuôi cấy trong tay đi ngang qua, nghe thấy vậy thì dừng chân lại, "Thì ra cô chính cô gái trẻ cờ vây thế giới, cố lên, ông nội của tôi rất xem trọng cô!"


Ngón tay Mạc Vân Xuyên ấn cái bật lửa, lại không châm thuốc, ánh mắt hết sức lạnh lùng.


An Đồng Đồng hất tóc về sau, đáy mắt rũ xuống lóe lên vẻ đắc ý, cô ta thở dài một tiếng, "Chúng tôi tới đón Thiều Hoa về, một tháng nay cô ấy cũng không về gặp cha mẹ và ông nội một lần, đúng rồi, Thiều Hoa là ai có lẽ anh không biết..."


------ Nói ngoài lề ------


Giới thiệu tập sau:


Mạc Vân Xuyên 【 Vẻ mặt đầy lạnh lùng 】: "Biết, bạn gái của tôi."


Cao Đại Hoa quỳ quyết định hôm nay viết xong sớm một chút, ngày mai nhất định phải ra chương mới đúng hạn ~o(>_