Những người vào trong núi không nhiều, nếu Tô Thất thực sự xảy ra chuyện gì không hay...
Lục Đại Sinh trộm liếc nhìn người con trai đang chạy chậm theo nàng, con ngươi phiếm hồng, vẻ mặc nôn nóng của Vân Tử Mộc, không khỏi thở dài.
Cứ như vậy, tiểu lang phu đáng yêu thành người góa vợ... ngày tháng sau này sẽ thật khổ sở a.
"Lục đại tỷ, làm phiền mọi người."
Có lẽ hắn qu nóng nảy, thanh âm có chút dồn dập.
Lục Đại Sinh bất động thanh sắc mà thả chậm bước chân, bọn Lục Tử Bình theo sao cũng chậm lại.
"Tỷ phu sao lại nói như vậy? Chuyện của Thất tỷ chính là chuyện của chúng ta. Tỷ phu đi tìm chúng ta rồi cùng nhau lên núi là việc rất đúng đắn."
Lục Tử Bình tuy có chút không quen nhìn bộ dạng hắn gánh không gánh nổi, vác không vác được. Chỉ có một bộ dạng hồ ly tinh, lại cũng không thể không suy xét lo lắng cho hắn, ai bảo Thất tỷ thích hắn như vậy.
Lục Thất muội vừa lên tiếng, dưới chân Vân Tử Mộc đảo một cái, Lục Đại Sinh không vui mà quay đầu trừng mắt nhìn Lục Thất muội. Lục Thất muội sợ tới mức vội vàng ngậm miệng.
Nàng cũng có nói gì sao đâu a!
Đây không phải là nàng đang an ủi Vân Tử Mộc sao?
Vân Tử Mộc càng đi càng sợ hãi, bốn người bọn họ mang theo một cây đuốc. Trên đường gập ghềnh, thê tử một mình đi ra ngoài, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, liền không thể tìm được ai hỗ trợ.
Nghĩ như vậy, cước bộ của hắn càng nhanh hơn, tới mức Lục Tử Bình phía sau liên tục kêu hắn chạy chậm một chút.
"Tỷ phu, ngươi đừng gấp, trời tối không nhìn rõ đường, nếu ngươi bị ngã, Thất tỷ thấy sẽ đau lòng muốn chết đó.!"
"Tử Mộc, là chàng sao?'
Vân Tử Mộc dừng bước, chăm chú lắng nghe.
"Lục đại tỷ, Ta... Ta hình như nghe thấy tiếng của thê tử."
Lục Đại Sinh nhìn hai người phía sau xua xua tay, bốn người lặng thing.
"Tử Mộc. Là ta. Ta là Tô Thất."
Nghe thấy thanh âm Tô Thất truyền đến, trên mặt bốn người đều là ý cười vui vẻ.
Vân Tử Mộc bất chấp tất cả, lớn tiếng trả lời: "Thê tử, nàng đã trở về."
Nghe thấy trong giọng nói của hắn toàn sợ hãi cùng ủy khuất, Tô Thất vội vàng chạy chậm đến.
Nàng biết ngay mà. Trễ như vậy còn không trở về, hắn nhất định rất sợ hãi.
Lá gan của tên kia quá nhỏ.
"Chàng đứng yên ở đó chờ ta. Đừng nhúc nhích."
Tô Thất hướng bên hắn chạy tới, hô.
Gió đêm thổi tới thập phần mát mẻ, Vân Tử Mộc cứ ngơ ngác đứng đó, chờ đợi bóng người dưới ánh trăng lao tới bên mình.
Tô Thất trong lòng có chút cảm động, muốn đi qua ôm hắn một cái, nhưng lại nhịn xuống.
Không phải vì ngại đông người, mà vì trên người nàng có quá nhiều đồ a.
"Thê tử..."
Vân Tử Mộc gọi một tiếng, cũng không giải thích gì.
Mấy người Lục Đại Sinh thấy nàng không có việc gì, trái tim treo trên cổ họng cũng thả xuống.
"Như thế nào? Nghĩ mình có bản lĩnh lớn, có thể một thân một mình vào núi a? Về sau muốn đi cũng phải mang theo chúng ta!"
Lục Đại Sinh tiến lên vỗ bả vai nàng, ngoài miệng tuy là nói vậy, nhưng Tô Thất hiểu được ý tứ của nàng.
"Hôm nay làm phiền mọi người quá. Ngày mai ta còn có việc phải làm. Sau này làm đại gia, ta mời mọi người tới nhà ăn một bữa cơm. Có thịt gà rừng mới bắt đây. Đủ ăn."
Nói, Tô Thất còn giơ giơ thứ đồ trên tay lên.
Vân Tử Mộc thân mình bỗng nhiên cứng đờ, đáy mắt phiếm vài tia sợ hãi.
Trời tuy tối nhưng Tô Thất vẫn cảm nhận được tâm tư của hắn, vội vàng bỏ thêm một câu: "Nhưng phải nói trước, không được uống rượu. Hiện tại ta chỉ ngửi mùi rượu thôi liền muốn ói."
"Chúng ta đều hiểu..."
Người khác còn chưa lên tiếng, Lục Thất muội nhướng mày nói.
Tô Thất cũng không nói thêm, một tay kéo Vân Tử Mộc, cảm nhận được hắn thả lỏng một chút, lúc sau mới chậm rãi trở về nhà.
Vân Tử Mộc trộm nhìn nữ tử đang lôi kéo tay hắn, nỗi sợ hãi dưới đáy mắt tan đi, âm ẩm hơi ấm dưới lòng bàn tay.
Tô Thất không có việc gì, mọi người ai về nhà nấy, con đường chỉ còn lại nàng và Vân Tử Mộc.
Vân Tửu Mộc ngơ ngác nhìn cái tay bị nàng nắm, thấp phần ngoài ý muốn, chính mình lại không muốn buông tay.
Nếu là trước kia, đừng nói là nắm tay, Tô Thất muốn chạm vào góc áo hắn còn không được.
Hiện giờ người nàng đầy mồ hôi, nhưng nửa điểm hắn cũng không chê, này rốt cuộc là hắn bị làm sao vậy?
"Tử Mộc, ta đem con thỏ cùng gà rừng cột lại, chàng giúp ta nấu chút nước ấm, ta muốn tắm rửa."
Tô Thất buông tay hắn ra, nhẹ giọng nói.
"Ưʍ.'
Vân Tử Mộc ngoan ngoãn gật đầu, xoay người vào bếp.
Trong nồi vẫn còn cơm chiều hắn làm. Tô Thất không trở về ăn, hắn cũng không ăn.
Tô Thất buộc cánh gà rừng, lại trói chân thỏ. Lúc này mới nương theo ánh đèn dầu, đem thảo dược bày ra, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Nhìn kỹ củ nhân sâm, cùng hai cây linh chi, Tô Thất không nhịn được khẽ cười ra tiếng.
Dựa vào đám dược thảo này, cũng đủ để nàng xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi.
Ăn cơm xong, Tô Thất liền chuẩn bị đi tắm rửa, Vân Tử Mộc không biết từ chỗ nào ôm ra một bộ quần áo mới đưa cho nàng.
"Đây là Tử Mộc làm cho ta sao?"
Đối với kỹ thuật thêu thùa của Vân Tử Mộc mà nói, Tô Thất một chút đều không ngạc nhiên. Chỉ là có chút vui mừng, tiểu phu quân lại may quần áo mới cho nàng a.
"Ừ. Nàng thử mặc xem có thích hợp không, nếu có chỗ nào không ổn thì để ta sửa lại."
Vân Tử mộc bị Tô Thất nhìn đến đỏ cả tai, vội rũ con ngươi nhỏ giọng nói.
"Cảm ơn Tử Mộc."
Tô Thất gật đầu cười, liền xách theo xô nước ấm đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ mới làm của hắn. Tô Thất vốn tuấn mỹ nay lại thêm phần dịu dàng bộ dạng tiểu thư đài các đi tới.
Vân Tử Mộc nhìn nàng đến phát ngốc, sau đó mạnh mẽ quay đầu đi chỗ khác. Đôi tai đỏ bừng, bại lộ tâm tư nhỏ của hắn.
Tô Thất xoa xoa tóc ngồi ở mép giường, ánh đèn mờ ảo không rõ ràng cũng đủ để nàng thấy rõ biểu hiện của hắn.
'Tử Mộc, ngày mai ta muốn vào thành Thanh Ngọc một chuyến, buổi tối sợ là không về được. Chàng có thể ở nhà một mình không?"
Tô Thất nhỏ giọng nói, khuôn mặt nhỏ của Vân Tử Mộc căng thẳng.
'Thê tử sao lại đi xa vậy?"
Rõ ràng lúc hắn hỏi câu này có chút khẩn trương, đôi tay gắt gao nắm chặt ống tay áo không buông.
Nhưng hắn vẫn muốn hỏi một chút, nàng rốt cuộc vì sao phải đi thành Thanh Ngọc? Là có thứ gì mà ở trấn Hoa Mai không mua được sao?
Hay là nói... Nàng thấy hắn vô dụng, nên muốn bán hắn...
Nếu bán ở thành Thanh Ngọc thì có phải sẽ bán được nhiều bạc hơn không?