114: Thuật Ngữ Tình Yêu Chưa Được Tải Xuống 17
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Hoa Vụ ngồi ở trong xe nghịch điện thoại, Cố Kinh nói nói vài câu với cô, sau khi thấy cô không phản ứng gì thì cũng yên tĩnh lại.
Xe mới chạy được khoảng hai mươi phút, sắc trời đột nhiên tối sầm lại.
"Ôi......" Tài xế nhìn ra bên ngoài, không ngừng lẩm bẩm: "Thời tiết này có vẻ như là sắp mưa to rồi, dự báo thời tiết rõ ràng nói hôm nay trời nắng......"
Hoa Vụ ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, nhìn ra ngoài.
"......"
Xui thật!
Cô cũng đã đi trước rồi!
Mây đen nghìn nghịt tích tụ lại trên bầu trời, gió to thổi làm những hàng cây nhỏ hai bên đường đung đưa qua lại.
Gió thổi tung cát bụi trên đường, tài xế cũng giảm tốc độ xe xuống, không dám chạy quá nhanh.
Mây đen tích tụ ngày càng nhiều, không trung trầm thấp áp lực, trên đỉnh đầu mơ hồ có tiếng sấm nặng nề vang lên.
Vừa mới qua một lát, đã có hạt mưa rơi xuống.
Mới đầu chỉ là vài hạt mưa, nhưng chỉ trong vòng hai phút, hạt mưa nối thành một hàng, rơi ở trên kính xe, vang lên tí tách.
Tài xế: "Tôi đi......!sao lại mưa to như vậy chứ."
Trận mưa này rơi vừa nhanh lại vừa to, cần gạt nước mới vừa gạt qua, giây tiếp theo đã bị bao phủ trong nước mưa, rất nhanh đường đi cũng đều không thấy rõ.
Điện thoại của Cố Kinh vang lên, sau khi kết nối được, hắn dựa vào ghế, giọng nói thả lỏng nhưng lại có vài phần ý cười: "Ngoại, cháu đã trở về đâu......!không có việc gì, cháu sẽ chú ý, vâng......!dạ được, biết rồi ạ."
Cố Kinh nói vài phút, mới vừa cúp máy thì phát hiện Hoa Vụ đang nhìn chằm chằm hắn.
"Làm sao vậy?" Cố Kinh sờ lên mặt, con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ tự luyến: "Là phát hiện tôi đẹp trai à?"
Đương nhiên Hoa Vụ không phải nhìn cái này —— tuy rằng hắn quả thực khá xinh đẹp.
Hoa Vụ chỉ là đột nhiên nhớ tới, ở giai đoạn trước, Cố Kinh vẫn còn được tính là tốt.
Tuy rằng có chút xích mích với nam chính bởi vì vấn đề của nữ chính, nhưng cũng chỉ là ân oán tình thù bình thường vì tình yêu vừa mới chớm nở giữa những người trẻ tuổi.
Ngay sau hoạt động thăm nom người già neo đơn, Cố Kinh đã xin nghỉ học nửa tháng, sau khi trở lại thì đã không còn giống trước kia.
Hắn dường như đã đem nữ chính trở thành ánh sáng duy nhất có thể bắt lấy.
Nhưng cuối cùng nữ chính lại lựa chọn nam chính.
Dẫn tới Cố Kinh càng ngày càng cực đoan.
Vì sao Cố Kinh lại như vậy văn không có viết chi tiết......!phản diện không xứng đáng để tốn thêm giấy mực.
Nhưng Hoa Vụ cảm thấy rất có thể có liên quan tới người vừa rồi nói chuyện với hắn.
Tuyến thời gian ban đầu với bây giờ, tiến triển không giống nhau, cái hoạt động thăm nom người già neo đơn này, Cố Kinh cũng không tham gia.
Cái hoạt động này cũng không xảy ra vào thời gian này, mà là thời điểm sắp được nghỉ đông......
Tuy nhiên cốt truyện thay đổi là chuyện bình thường.
Dù sao Nhạc Mạn Nhi vốn chính là thay đổi toàn bộ cốt truyện, hơn nữa sau khi cô tới đây, lại thay đổi một ít.
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, đã nghĩ tới một khả năng: "Bà ngoại cậu sống ở trong cái thôn đó?"
Hắn không có khả năng vô duyên vô cớ tới cái thôn này.
"Ừ." Cố Kinh không phủ nhận, lại nhiệt tình nói: "Khi nào rảnh sẽ mang cậu tới xem."
Hoa Vụ quay đầu đi, nhìn trận mưa lớn che trời lấp đất bênngoài cửa sổ.
Hoa Vụ cảm thấy bản thân không cần phải can thiệp vào việc của người khác, dù sao cô cũng không muốn sử dụng hắn như một công cụ.
Nhưng......
Nếu là bởi vì chuyện này, Cố Kinh trở nên mất kiểm soát, liệu có thể gây cản trở đến cô, gia tăng khó khăn cho công việc hay không?
Hoa Vụ cân nhắc lợi và hại một chút, cuối cùng thở ra một hơi.
Nữ chính chính là cần làm một việc tốt mỗi ngày.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Kinh, "Được, chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ đi luôn đi."
"Hả?" Cố Kinh sửng sốt, hắn chỉ là thuận miệng khách sáo, không thật sự muốn mang cô đi gặp người!
Hơn nữa Cố Kinh cảm thấy cô cũng đều không để ý tới mình, có thể đồng ý mới là lạ!
Kết quả làm sao cô lại đồng ý rồi?
Sao cậu không ra bài theo kịch bản chứ?
Cố Kinh tìm lại giọng nói của chính mình: "Bây giờ? Trời mưa lớn như vậy."
"Bác tài quay đầu." Hoa Vụ không để ý tới hắn, trực tiếp gọi tài xế.
"Hả?" Tài xế cũng mang vẻ mặt hoang mang, "Bạn học nhỏ, vất vả lắm chúng ta mới chạy đến nơi này, sắp vào tới thành phố, lúc này quay đầu......"
"Thêm tiền."
Cuối cùng tài xế vì tiền mà khom lưng, lựa chọn quay đầu.
Cố Kinh: "......"
Hắn còn chưa có đồng ý đâu?
Thôi vậy......
Là hắn tự mời, hình như không cần hắn đồng ý.
Hai mắt Cố Kinh liếc nhìn cô: "Cậu rất kỳ quái."
"Tôi kỳ quái chỗ nào?"
"Lúc trước cậu đều không để ý tới tôi, hiện tại lại sẵn lòng đi gặp bà ngoại tôi." Cố Kinh dừng một chút, nghiêng người về phía cô: "Có phải cậu đang chơi lạt mềm buộc chặt hay không."
Hoa Vụ khoanh tay, giọng điệu cũng không biết là kiêu ngạo hay là kiêu căng: "Con gái đều thất thường, cậu không biết sao?"
Cố Kinh: "Bây giờ biết rồi.
Cậu thật sự muốn đi hả?"
"Không phải cậu mời tôi sao?" Một người lịch sự, sẽ không tùy tiện từ chối.
Cố Kinh dựng ngón tay cái: "Đi."
Người ta cũng đã dám đi, hắn có cái gì mà không dám mang cô đi.
......
......
Bọn họ vốn dĩ đi chưa xa, rất nhanh đã trở lại thôn gần đó.
Vừa đến đoạn rẽ vào thôn, trời mưa quá lớn, một chiếc xe đối diện không biết là do không thấy rõ hay là do kỹ thuật không tốt, trực tiếp đụng phải bọn họ.
Va chạm không quá nghiêm trọng, tài xế và đối phương đang chuẩn bị giải quyết riêng.
Cố Kinh ngồi ở trong xe, thấy tài xế nửa ngày không trở về, hắn cầm điện thoại bấm gọi số vừa rồi.
Nhưng mà không có ai nghe máy.
Cố Kinh nhíu mày, chỉ cho là bà ngoại không nghe thấy, lại gọi lại một lần.
Nhưng mà lần gọi lại này vẫn là không ai nghe máy.
Ngay lập tức Cố Kinh có hơi lo lắng.
Hoa Vụ đột nhiên lên tiếng: "Không ai nghe?"
"Ừ......" Cố Kinh lại gọi một lần nữa: "Có thể là không nghe thấy."
Cơn gió mang theo nước mưa từ bên trái thổi vào, Cố Kinh quay đầu đã thấy Hoa Vụ xuống xe.
Cả người thiếu nữ ướt đẫm trong giây lát, bộ dạng rõ ràng là có hơi chật vật nhưng cô lại đang cười, giọng nói xuyên qua tiếng mưa rơi, dừng ở bên tai hắn, "Bạn học Cố, có muốn dạo bước trong mưa không?"
Cố Kinh: "......"
Cố Kinh hoàn hồn, "Cậu điên à? Mau vào đây đi!"
Trời thì đang mưa tầm cmn tã như này, dạo bước cái gì!!
Hoa Vụ vươn tay, hứng lấy giọt mưa đang rơi xuống: "Thời tiết tốt như vậy, không chạy nhảy một chút thì thật có lỗi với thanh xuân của tôi."
"???"
Cố Kinh cảm thấy Hoa Vụ có bệnh.
Lúc trước cô ném Lăng Mặc đang ngất xỉu vào bãi cỏ hoang bên ngoài viện dưỡng lão, còn đối với Nhạc Mạn Nhi thì thấy chết không cứu.
Nhưng......
Hắn cảm thấy cô vô cùng thú vị.
Cố Kinh không liên lạc được với điện thoại của bà ngoại, vốn có chút lo lắng, từ nơi này đi vào cũng không xa lắm, hắn đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Hoa Vụ bảo hắn chờ một chút, cô đi nói gì đó với tài xế, sau đó mới cùng hắn vào thôn.
Lúc vào phải đi ngang qua viện dưỡng lão, nhưng lúc này trong viện đã không còn ai, cửa lớn cũng đều đóng lại, không ai thấy bọn họ.
Từ viện dưỡng lão trở về sau, xuyên qua hầu hết các toà kiến trúc trong thôn, trên đường đều không thấy bóng dáng của một người đi bộ nào.
Một số hộ gia đình ngồi ở dưới mái hiên, thấy bọn họ chạy ngang qua, có tò mò, cũng có hờ hững bởi việc không liên quan tới mình.
Cuối cùng Cố Kinh đi chậm lại trước một căn nhà hai tầng có chút cũ.
Cố Kinh cùng với Hoa Vụ chạy đến dưới mái hiên, Hoa Vụ xách theo vạt áo đang nhỏ nước tong tỏng, đột nhiên cảm thán: "Dạng này của chúng ta trong phim truyền hình đều là phim thanh xuân thần tượng."
"......phim thanh xuân thần tượng sẽ không có loại mưa như vậy."
Đầu tiên Cố Kinh thử đẩy cửa, phát hiện đã bị khóa lại từ bên trong nên trực tiếp gõ cửa.
Tiếng mưa rơi rất lớn, gõ cửa nửa ngày cũng không có người mở.
Cũng không gọi được điện thoại.
Cố Kinh có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ở bên trong, hắn rõ ràng có chút sốt ruột, "Tôi ra đằng sau trèo vào, cậu chờ ở chỗ này một chút."
"Ồ.".
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Hoa Vụ đứng dưới mái hiên đợi một lúc lâu, cửa lớn mới được mở ra từ bên trong.
Sắc mặt Cố Kinh không quá tốt, sau khi mở cửa cũng không nói gì, lập tức đi về phía căn phòng bên phải.
Hoa Vụ đi theo cậu ta vào, phòng này có một chiếc giường, ở trên có một bà cụ tóc hoa râm đang nằm.
Sắc mặt bà cụ rất kém, nhưng còn tỉnh, nhìn sơ qua chắc là không bị làm sao.
Cố Kinh không gọi cấp cứu, hẳn là không có vấn đề lớn.
"Cháu là bạn học của Tiểu Kinh nhỉ?" Giọng bà cụ yếu ớt, nhưng vẫn cười chào hỏi Hoa Vụ: "Ngại quá, làm các cháu sợ rồi."
Tới cũng tới rồi, Hoa Vụ cũng không thể giữ im lặng mãi, "Bà không sao chứ ạ?"
Bà cụ xua tay: "Bệnh cũ, uống thuốc rồi, không sao cả."
Hoa Vụ cười cười: "Không sao là tốt rồi."
"Cũng may là Tiểu Kinh quay lại." Bà cụ thấy Hoa Vụ kéo vạt áo ướt sũng, nói với Cố Kinh: "Tiểu Kinh, cháu đi lấy khăn sạch, rồi tìm quần áo cho bạn thay, đừng để bạn bị cảm."
Cố Kinh hơi không yên tâm: "Cháu vẫn nên kêu xe cứu thương......"
"Aizz, bà đã nói là bà không sao." Bà cụ trừng cậu ta: "Tới bệnh viện khám thì cũng chỉ bảo bà uống mấy loại thuốc này thôi, nghỉ ngơi một lát là được rồi."
Bà cụ không chịu đi bệnh viện.
Tất nhiên Cố Kinh cũng không làm gì được bà, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa Hoa Vụ đi thay quần áo trước.
Cố Kinh đưa Hoa Vụ lên lầu hai.
"Việc hôm nay, cảm ơn cậu."
Nếu không phải cô ấy đột nhiên nói muốn tới......
Bà ngoại vừa gọi điện cho cậu ta xong, chắc chắn cậu ta sẽ không gọi nữa.
Đợi tới lúc phát hiện ra......
Cố Kinh nghĩ tới đây, đột nhiên thấy lạnh người.
Nữ sinh phía sau trả lời rành mạch: "Bạn học Cố, cậu may mắn đó." Gặp đúng ngày nữ chính tôi đây muốn làm việc thiện.
Đúng thật là may mắn......
Cố Kinh quay đầu ra sau nhìn Hoa Vụ một cái.
Cô gái nhỏ vẫn luôn xách vạt áo lên, kéo nhẹ ra phía ngoài, giống như không thích để quần áo ướt sũng dính lên người.
Bây giờ cậu ta đứng đằng trước, hơi hạ tầm mắt xuống, là có thể nhìn từ cổ áo vào trong......
Cố Kinh đột nhiên quay đầu trở về, thở ra một hơi, lấy giọng điệu bình tĩnh nói: "Cậu giúp tôi chuyện lớn như thế, tôi cũng không biết báo đáp cậu thế nào."
Hoa Vụ thuận miệng nói: "Thì lấy thân báo đáp."
Cố Kinh đột nhiên dừng lại, Hoa Vụ suýt nữa đụng trúng.
"Cậu......" Bị gì thế!
Vế sau còn chưa nói ra, đã thấy Cố Kinh cười rộ lên, "Được nha."
Trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đều là ý cười, cặp mắt đen kia tựa như đá quý trong trẻo nhất trên đời, hơi gợn sóng, có ý muốn làm say lòng người.
Hoa Vụ biết rõ người trước mặt là thể loại gì, không bị mê hoặc chút nào.
"Vậy có thay quần áo nữa không?"
Cố Kinh đưa tay ra dấu mời.
......
......
Cố Kinh tìm quần áo cho Hoa Vụ, Hoa Vụ run run cầm bộ quần áo người già hoa hè lòe loẹt kia, cố nặn ra nụ cười, "Cậu bảo tôi mặc cái này?"
Đây là lòng biết ơn của cậu hả?!
Khiêu khích thì có!
"Không đẹp hả? Ngoại tôi thích lắm đó." Cố Kinh nói: "Tôi nghĩ là cậu mặc chắc chắn sẽ đẹp."
Hoa Vụ: "......"
Nếu cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ đuổi cậu ta xuống từ lúc cậu ta mới lên xe.
Hoa Vụ căng khóe môi, còn chưa cong lên, nháy mắt đã hạ xuống, vứt quần áo lên mặt cậu ta.
Cố Kinh lấy quần áo xuống, ôm vào ngực, cười ra tiếng: "Ha ha ha...... đùa cậu thôi. Nhưng mà ở đây không có đồ thích hợp cho cậu mặc...... chỉ có đồ của tôi, cậu muốn không?"
Ngoại trừ quần áo hoa của bà cụ cũng chỉ còn lại Cố Kinh.
Hoa Vụ chọn Cố Kinh.
Cố Kinh đưa cô tới một phòng khác.
Cố Kinh mở ra một cái tủ quần áo trông cổ xưa nhưng rất lớn, từ bên trong lấy ra một cái áo thun và áo khoác, tìm thêm một cái quần.
Cố Kinh đưa quần áo cho Hoa Vụ, mình lại cầm một bộ quần áo đi ra ngoài, "Cậu thay ở đây đi."
Quần áo Cố Kinh đưa hẳn là quần áo cũ của cậu ta, không quá rộng, chỉ là quần hơi lớn một chút, nhưng mà có dây lưng điều chỉnh được, cô kéo chặt dây lưng rồi buộc thành một nút, cũng không tụt được.
Hoa Vụ thay đồ xong hết, khoác áo khoác lên, mở cửa đi ra ngoài.
Cố Kinh đã thay xong, đang tựa vào cửa, thấy Hoa Vụ đi ra, đưa khăn khô cho cô: "Lau tóc đi."
Hoa Vụ tiện tay nhận lấy, lau lau hai cái, "Cậu thường xuyên ở đây hả?"
"Thỉnh thoảng thôi." Cố Kinh đột nhiên ngồi xổm xuống, giúp cô cuốn lại ống quần hơi rộng.
Hoa Vụ không vấn đề, để yên cho Cố Kinh làm.
Cố Kinh cũng không ngờ là Hoa Vụ lại không khách sáo tí nào, càng không ngượng ngùng như những nữ sinh khác.
Bộ dáng đương nhiên của cô, giống như cậu ta là người hầu của cô vậy.
Chờ Cố Kinh đứng dậy, Hoa Vụ nói thẳng: "Tôi đói."
"Vậy xuống dưới đi."
Hôm nay Cố Kinh tới, là để đưa đồ cho bà ngoại, tủ lạnh có không ít nguyên liệu nấu ăn.
Cố Kinh vào bếp nấu ăn, Hoa Vụ lượn trong phòng khách hai vòng, nhìn tấm hình trắng đen được treo trong phòng khách, chắc là ông ngoại Cố Kinh.
Trên kệ tủ cạnh đó còn có mấy tấm ảnh.
Hoặc là ảnh chụp một mình Cố Kinh, hoặc là chụp chung với ông bà ngoại, không nhìn thấy cha mẹ Cố Kinh......
Có lẽ là bà cụ nhìn thấy Hoa Vụ đang lượn lờ từ cửa phòng, lên tiếng gọi cô, "Bạn học nhỏ, cháu vào đây."
Chủ nhà đã gọi rồi, Hoa Vụ cũng không thể phản nghịch với bà ấy mà nói: Cháu không vào.
Cô mặc áo khoác đàng hoàng lại, đi vào, "Bà cần gì ạ?"
"Bà gì mà bà...... gọi 'ngoại' như Cố Kinh là được."
"......" Bà đúng là không khách sáo thật, chiếm chỗ tốt của cháu*!
*Đoạn này lúc đầu Hoa Vụ gọi bà cụ là "ngài" kiểu gọi 'you' nhưng thêm kính ngữ, xong bà cụ bảo Hoa Vụ gọi là "nãi nãi" – cái này chỉ có cháu ruột hay thân thiết mới gọi thôi. Hoa Vụ nói bà chiếm chỗ tốt của cô là vì khi không cô lại có thêm một người phải tôn kính.
Hoa Vụ mỉm cười: "Ngoại."
"Ngồi đi." Bà cụ chỉ vào ghế dựa bên cạnh, bắt đầu tán gẫu với cô: "Bạn học nhỏ tên là gì thế?"
"Lâm Du ạ." Lúc chiều khó khăn lắm mới tiếp chuyện xong, giờ lại phải làm, làm nữ chính khó quá mà.
"Ưu nào? Ưu trong ưu tú*?"
*'Ưu' (优) và 'Du' (悠) đều phát âm là 'yōu' nên bà cụ nhầm. Mà cùng một loại phát âm có thể có nhiều ngữ nghĩa nên bên Trung người ta thường hỏi kiểu 'chữ A tên bạn là A trong cái gì?'
"Du trong du nhiên*."
*Du nhiên: ung dung tự tại.
"Là một cái tên hay. Cháu học cùng lớp với thằng nhóc kia sao?"
"Vâng."
"Nó ở trường có ngoan không?"
"......"
Cậu ta đã bị đình chỉ học rồi, bà còn hỏi cậu ta có ngoan không?
Cố Kinh không nói chuyện này cho bà ấy sao?
Hoa Vụ lảng tránh cho qua, dù sao đây là bệnh nhân, lỡ đâu cô nói sai cái gì, giận đến ngất đi, cô còn phải chịu trách nhiệm.
Hoa Vụ nói với bà cụ hai câu, phát hiện Cố Kinh trong miệng bà cụ với Cố Kinh cô biết hoàn toàn khác nhau.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Bà cụ nói một hồi, chắc là do vừa uống thuốc, hơi buồn ngủ, cuối cùng Hoa Vụ cũng tiếp chuyện xong, ra khỏi phòng.
Cô thở ra một hơi thật mạnh.
Hoa Vụ đi tới nhà bếp, Cố Kinh còn đang xắt rau.
Thiếu niên dáng người đĩnh bạt, đeo tạp dề màu xanh đen, ngón tay thon dài cầm dao, tư thế xắt rau thuần thục như đã từng luyện qua.
Tóc của Cố Kinh còn hơi ướt, đầu cúi xuống, ngọn tóc vừa vặn dài qua mắt cậu ta.
Bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu hơi tối, tia sáng dừng trên tóc, tạo ra mảng tối nho nhỏ trên mặt Cố Kinh.
Môi mỏng hơi mím lại thành một đường, ánh sáng chạy dọc theo sườn mặt tuấn mỹ của hắn, giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Nhà bếp tối tăm chật hẹp, lại như được cậu ta thắp sáng.
Hoa Vụ dựa vào cạnh cửa, "Nghe lời, nhiệt tình, hiếu thảo, biết lễ phép, biết nói đạo lý...... bạn học Cố, cái này hơi khác so với biểu hiện của cậu ở trường đó?"
Động tác của Cố Kinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu không nói bậy chứ?".
"Tôi không rảnh thế."
Cố Kinh: "Cảm ơn. Thân thể ngoại tôi không tốt, không chịu nổi kích thích."