Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 187: Hồng Liên tái xuất (18)




Thủ Đô.

Tòa nhà chính tu giả của Thủ Đô, nơi này là do vị anh hùng tu giả của tu tiên hiện đại quản, thông thường thì ai cũng chẳng thấy được gương mặt của vị anh hùng này cũng chẳng biết rốt cuộc vị anh hùng này là nam hay nữ. Có duy nhất một điều mà mọi người biết ở vị anh hùng này là người tại một trăm năm trước thành công phong ấn được Lưỡng Bát Mang yêu tinh tay sai đắc lực của yêu tinh vương.

Bởi vì chiến tích huy hoàng đó mới khiến cho vị anh hùng này trở thành người đứng đầu của tu tiên hiện đại, được xem là vị lãnh đạo của thế giới này.

Lãnh đạo thì không nhất thiết phải là con trai, người thân của lãnh đạo tiền nhiệm mới có khả năng lên thay thế. Ngược lại thì chỉ cần là tu giả có trong gia tộc lớn đi tranh đua người nào được lòng dân nhất, được nhiều người bầu cử nhất mới là lãnh đạo.

Nhưng mà vì công nghệ gần đây tiên tiến rất nhiều, vị lãnh đạo anh hùng này lại lập nên một hệ thống quản lí cả tu tiên hiện đại này nên sợ rằng sau khi vị này mất tất cả sẽ do hệ thống điều khiển chứ không còn có thể bầu cử được nữa.

Cứ mỗi năm thì hay có dịp gì gấp cần bàn bạc thì những vị đại gia chủ của gia tộc sẽ về tòa nhà chính này để họp, thông thường nếu không có việc gì thì cũng có hệ thống chỉ đạo lại cho hướng đi của những gia chủ thuận lợi cho việc phát triển tu tiên hiện đại tiếp tục nâng lên một tầng cao mới.

Vốn dĩ thời hạn họp năm nay chưa đến nhưng Trần gia đã gửi đơn lên nhờ hệ thống báo mọi người tập họp có việc gấp trước.

Lúc mà Nhạc Thanh Điền đến thì Lâm Chu và Trần Tử Lam đã có ở đó hết rồi, phòng họp vốn có năm cái ghế đại diện cho năm gia tộc nhưng bây giờ chỉ còn có hai. Điều này cũng đã qua mười năm rồi, cả ba gia chủ cũng đã sớm quen thuộc.

Nói sơ một chút về hai vị gia chủ của Nhạc gia và Lâm gia.

Gia chủ Nhạc gia là Nhạc Thang Điền năm nay bốn mươi tuổi, cũng được tính là một người trẻ tuổi trong thế giới tu tiên hiện đại tuổi thọ con người lên đến 300 mấy tuổi này. Gã lên gia chủ từ khi hai mươi tuổi, được tính là một trong những gia chủ trẻ tuổi nhất của Nhạc gia tính cách thì tuy cũng không tính là tốt nhưng cũng không phải là xấu.

Còn gia chủ Lâm gia tên là Lâm Chu, năm nay cũng vừa chọn bốn mươi tuổi, y lên vị trí gia chủ này cũng được tính là khá sớm vừa tròn hai mươi lăm. Tính cách tương đối hướng ngoại, rất dễ bắt chuyện với người khác nhưng lại có một khuyết điểm là chẳng phải anh hùng nghĩa khí mà có việc gì liên quan đến bản thân đến gia tộc thì y mới tham gia. Tuy nhiên cũng không phải người nhỏ mọn, quản lí trên dưới gia tộc của mình rất tốt.

Còn nói về Trần Tử Lam thì đại khái cũng hiểu sơ rồi, còn về khi anh lên gia chủ cũng là năm hai mươi tuổi, khi ấy cũng đang làm đại tướng có thể nói anh là một gia chủ vô cùng giỏi. Còn về tính cách thế nào thì mọi người cũng có thể đoán được.

Lần này vốn tưởng đâu cũng chỉ có ba gia tộc bọn họ họp thôi nhưng không ngờ bỗng dưng lại có thêm một người bước vào. Khi nhìn thấy rõ dung mạo của người mới đến này thì cả ba người đều ngạc nhiên đến mức đứng dậy, à không chỉ có hai người kia thôi còn Trần Tử Lam không tới mức làm hành động thất thố như thế. Truyện Gia Đấu

Lâm Chu ngạc nhiên nói: "Nam Cung Tuệ?! Cậu vì sao lại ở đây?"

Nam Cung Tuệ ngượng ngùng gãi đầu nói: "Thật ra thì trong vòng năm năm nay chúng tôi cũng đang theo chỉ định của lãnh đạo âm thầm phục hồi lại gia tộc Nam Cung." Như sợ làm mất lòng mọi người vì câu nói của mình có chút thiếu thốn, cậu vội vàng quơ tay giải thích: "Không phải tôi cố ý dấu đâu, mà chuyện này thật sự là chuyện tuyệt mật, lãnh đạo không cho nói."

Lâm Chu chơi thân với anh trai Nam Cung Tuệ từ rất lâu rồi nên y cũng coi Nam Cung Tuệ như em trai mình, y thân thiết vỗ vai Nam Cung Tuệ nói: "Thì tôi cũng có nói gì cậu đâu, sau này có gì cần giúp thì cứ đến tìm tôi."

Đương nhiên Lâm Chu cũng có một tính tốt đó là khi là bạn bè của y, nếu thân thiết thì chỉ cần ngờ y một cái thôi y sẽ giúp rất nhiệt tình.

Nam Cung Tuệ ngượng ngùng nói: "Vậy sao này làm phiền đến anh rồi."

Lâm Chu xua tay: "Không sao, đừng khách khí đừng khách khí."

Lúc này lại có người mở cửa bước vào, vừa thấy người nọ thì ngoài trừ Trần Tử Lam đã sớm biết từ trước ra thì ba người đàn ông còn lại đều há hốc mồm. So với Nam Cung Tuệ vừa vào thì càng thái quá hơn.

Thấy ba người bọn họ mất hình tượng mà há mồm vẻ mặt không thể tin tưởng kia, vị này nở một nụ cười như châm chọc ba người.

"Thế nào? Nam Cung gia thì đến được chẳng lữ một Cố Lam gia như tôi không đến được sao?"