Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 93: Hoàng Gia Độc Sủng (33)




Hình như con quái thú đang đùa giỡn với hai người phía trước, trong khi hai người chạy trối chết, nó lại đi từ từ, thỉnh thoảng sẽ tăng tốc để hù dọa họ.

 

Ung Bân Úy phát hiện ra điều này, nhanh chóng ngăn cản các thị vệ tiếp tục tiến lên, "Dừng lại, đừng chạy nữa!"

 

Ngu Chi Hoè gần như sợ c.h.ế.t khiếp, đâu còn nghe thấy gì, bước chân càng nhanh hơn.

 

Vừa kêu cứu vừa chạy về phía Ung Bân Úy.

 

Phương Hồi cũng vậy.

 

Phương Hồi luôn tham sống sợ chết, mê mẩn quyền quý. Chẳng hạn như lúc trước, để đạt được thành công, hắn ta đã bỏ rơi nguyên chủ, quay sang đính hôn với Ngu Chi Hoè. Hắn ta không có tình cảm với Ngu Chi Hoè, và khi cần thiết, hắn cũng có thể bỏ rơi.

 

Trong khoảnh khắc sinh tử, Phương Hồi không chút do dự đẩy Ngu Chi Hoè về phía con quái thú, sau đó cầu xin nói: "Thần thú đại nhân, xin ngài hãy nương tay, nữ nhân này da mỏng thịt mềm, rất thơm ngon, còn ta thì da dày thịt khô, không ngon một chút nào!"

 

Ngu Chi Hoè nhìn Phương Hồi với vẻ không thể tin nổi, dường như không ngờ rằng nam nhân trước đó còn thân mật quấn quýt trên giường, luôn miệng nói chỉ yêu một mình nàng ta, bây giờ lại vì muốn sống mà đẩy nàng ta đến miệng quái thú.

 

Cho đến khi bị nuốt vào miệng, Ngu Chi Hoè vẫn chưa hoàn hồn.

 

Nhìn thấy Ngu Chi Hoè bị nuốt vào bụng quái thú, sắc mặt của Ung Bân Úy bỗng thay đổi, hắn đá vào Phương Hồi, người đã chạy tới gần, giọng điệu đầy ác ý: "Đáng chết, sao ngươi dám hại c.h.ế.t Ngu tiểu thư!"



 

Trên mặt Phương Hồi vẫn còn mang vẻ vui mừng sống sót sau thảm họa, nghe thấy lời Ung Bân Úy nói, niềm vui ấy lập tức đông cứng lại.

 

"Người đâu, bắt Phương Hồi lại!" Ung Bân Úy phẩy tay, lập tức có thị vệ tiến tới kéo Phương Hồi đang nằm trên mặt đất lên.

 

"Thái tử điện hạ." Phương Hồi chưa kịp nói lời tiếp theo thì đã bị thị vệ bịt miệng kéo đi.

 

So với một phụ tá đắc lực, vị trí Thái tử và sự ủng hộ của Thái phó còn quan trọng hơn nhiều.

 

Phụ tá thì có thể tìm lại, nhưng vị trí Thái tử không thể có bất kỳ sai sót nào.

 

Trong lòng Ung Bân Úy cực kỳ bình tĩnh, nhưng vẫn tỏ ra buồn rầu, bước về phía lều của Hoàng thượng.

 

Lần này, hắn không chỉ muốn báo tin cho Hoàng thượng về tiên tử, giáng một đòn nặng nề cho Ung Tinh, mà còn muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu Phương Hồi.

 

Hắn là Thái tử, là Hoàng đế tương lai, không thể có bất kỳ sai sót nào.

 

Thái phó là lão thần của hai triều đại, rất được kính trọng trong triều đình, một phần ba quan lại trong triều đình là đệ tử của ông ta, không phải bất đắc dĩ thì không thể đắc tội.



 

"Phụ hoàng, nhi thần có tội!" Ung Bân Úy vừa vào cửa đã không nói hai lời, vén áo quỳ xuống đất.

 

Hoàng thượng đang chơi cờ với mẫu phi của Nhị hoàng tử, Dung Tần, hai người đang ngọt ngào với nhau, đột ngột nghe được lời này, sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lùng.

 

"Tại sao Thái tử con lại hoảng hốt như vậy?" Hoàng thượng ra hiệu cho Dung Tần rời đi trước, lạnh giọng hỏi.

 

"Vừa rồi bên ngoài doanh trại có một con thú hung dữ xuất hiện, con quái thú đó không thể dùng kiếm đ.â.m được, nó đã nuốt chửng Ngu tiểu thư vào bụng!" Ung Bân Úy bước đến gần Hoàng thượng, giọng điệu buồn bã.

 

Sắc mặt của Hoàng thượng cũng thay đổi. Thái phó là lão thần trong triều, nếu nữ nhi của ông ta chết, chuyện này sẽ rất khó giải quyết.

 

Nếu xử lý không tốt, rất dễ gây thù chuốc oán.

 

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con kể lại chi tiết cho trẫm nghe." Hoàng thượng ra lệnh cho Ung Bân Úy kể lại cặn kẽ nguyên do sự việc.

 

"Vừa nãy nhi thần nghe nói Tam đệ đang giấu tiên tử, chuẩn bị tới báo cho phụ hoàng biết, ai ngờ vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy quái thú đuổi theo Ngu tiểu thư và Phương Hồi."

 

"Rồi Phương Hồi đột nhiên đẩy Ngu tiểu thư một cái, sau đó Ngu tiểu thư bị con thú dữ ăn mất."