Lần trước Điền ma ma ăn lỗ vốn ở Nguyên An Điện, còn để hắn g.i.ế.c c.h.ế.t hai cung nữ đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, làm sao Hoàng hậu có thể nuốt trôi cục tức này?
Nếu danh sách kia được trình lên Hoàng thượng, Ung Bân Úy chắc chắn sẽ gặp rắc rối trong triều.
"Mẫu hậu yên tâm, chỗ Ung Tinh có gián điệp của con, con tin rằng chúng ta sẽ sớm lấy được danh sách."
Khi Ung Bân Úy nói điều này, hắn tràn đầy tự tin, như thể danh sách kia đã tới tay hắn.
Nghe Phương Hồi nói, gián điệp cài vào Nguyên An Điện là một nữ nhân rất ái mộ và có tình cảm với Phương Hồi, là người dễ kiểm soát nhất.
Hoàng hậu lúc này mới hài lòng gật đầu, bỗng nhiên chủ đề thay đổi: "Đông cung nhiều nữ nhân như vậy, sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Để ngày mai bổn cung nói với phụ hoàng của con, nạp thêm Trắc phi vào cung."
Nếu Đông Cung hạ sinh trưởng tôn của Hoàng thượng trước, địa vị của hắn sẽ càng ổn định hơn.
"Chuyện này mẫu hậu xử lý cũng được." Vẻ mặt Ung Bân Úy bình tĩnh, nữ nhân chỉ là công cụ giúp đỡ mà thôi, không có gì khác biệt.
Ung Bân Úy nói như vậy, Hoàng hậu lại càng hài lòng hơn. Lần này nhất định sẽ cho Thái tử một cú hích lớn nữa.
—
Đợi đến khi mặt trời xuống núi, Dung Hoàng mới nhận được tiền công.
Ôm túi bạc lớn trong tay, Dung Hoàng bước nhanh về hướng Nguyên An Điện.
Bữa trưa nàng chỉ ăn tám cái bánh thỏ, hiện giờ nàng đang rất đói.
Dung Hoàng hơi nhớ cái bát ở thế giới trước, nó còn to hơn cả mặt của nàng, mỗi lần ăn hai bát đều no căng.
"Cung nữ phía trước kia, mau đừng lại cho bản tiểu thư!" Lúc sắp đến Nguyên An Điện, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ ương ngạnh.
Dung Hoàng dừng lại, quay đầu nhìn. Nàng không biết người này nên quay đầu, tiếp tục đi về hướng Nguyên An Điện.
"Đại vương, nàng ta chính là nữ chính Ngu Chi Hoè." Thủy Thủy ở bên cạnh nhắc nhở.
Dung Hoàng lập tức có hứng thú.
Nàng ta tìm bổn đại vương làm gì? Đến đây để gây chiến à?
Đến đây, tỉ thí nào!
Đừng vì nàng là một bông hoa mỏng manh mà thương tiếc nàng!
Nàng là nữ nhân quyết tâm trở thành một nhân vật phản diện!
"Ngươi chính là Dung Hoàng?" Ngu Chi Hoè nhanh chân đi tới trước mặt Dung Hoàng, đầu tiên là nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó nhìn túi bạc, trong mắt không hề che giấu sự khinh thường, "Cũng chả có gì đặc biệt, sao ngươi dám quấn lấy vị hôn phu của bản tiểu thư, muốn chim sẻ hoá phượng hoàng, đăng đường nhập thất?"
"Còn không nhìn lại thân phận của mình đi, hôn phu của bổn tiểu thư là Tứ phẩm đại quan đương triều, phụ thân ta là Thái phó của Thái tử đương triều, ngươi, một tiểu cung nữ, không xứng xách giày cho bổn tiểu thư."
Cái gì cùng cái gì?
Ngươi là nữ chính, nhìn thấy phản diện như ta, còn không mau xông lên đánh một trận đi?
Nữ chính không đến tìm nàng để đánh nhau, Dung Hoàng thất vọng, giọng điệu ảm đạm nói: "Hôn phu? Ngươi đang nói Phương Hồi à?"
Dung Hoàng thở dài, trên khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ bất đắc dĩ và phiền chán, buông hai tay ra nói: "Ta cũng chả quen hắn, là hắn nhất quyết quấn lấy ta, còn nói muốn bát giá đại kiệu, cưới ta về nhà, hắn còn nói cái gì mà ghét vị hôn thê, đợi hắn phát đạt sẽ huỷ hôn ngay lập tức."
"Hóa ra ngươi chính là vị hôn thê có tướng mạo như Vô Diệm, tính tình tàn bạo mà hắn nhắc đến." Dung Hoàng bắt chước cách Ngu Chi Hoè nhìn nàng vừa rồi, nhìn Ngu Chi Hoè từ trên xuống dưới, chặc lưỡi hai lần.
"Ngươi nên hủy bỏ hôn ước này càng sớm càng tốt. Hắn chỉ lấy ngươi làm bàn đạp để leo lên mà thôi."
Dung Hoàng đánh đòn phủ đầu, Ngu Chi Hoè còn chưa kịp phản ứng lại thì nàng đã tung ra một loạt lời lẽ tàn nhẫn vô tình, khiến Ngu Chi Hoè nghĩ mãi không biết nói gì.
"Ngươi đừng có nói bậy bạ! Tình cảm của Phương lang đối với bổn tiểu thư có trời đất chứng giám, một cung nữ hèn mọn như ngươi làm sao có thể sánh bằng được?"