Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 168: Đế chế Zombie (48) (Hết)




Nghe nói Phó Hoè, chỉ huy căn cứ Tân Sơn, là một người sở hữu ba năng lực, cả ba hệ đều không dưới cấp hai.

Hơn nữa, người phụ nữ của Phó Hoè còn là một nhân vật cứng rắn.

Trước đây, có một gã đàn ông thiển cận cho rằng Dung Hoàng là một người bình thường không có năng lực đặc biệt, nhân lúc Phó Hoè vắng mặt, hắn định làm điều xấu với cô.

Kết quả là bị Dung Hoàng đánh gãy vài cái xương.

Có lẽ hắn phải dành phần đời còn lại của mình nằm trên giường.

Cả hai đều là những người không dễ chọc vào, ai dám có ý định với căn cứ Tân Sơn?

Lúc này, hai người không dễ chọc đang đi dạo trong chợ.

Vì virus zombie đã được kiểm soát hiệu quả nên một số người đã mang theo hàng hoá để dựng quầy hàng.

Các gian hàng bày bán đủ thứ, từ lớn đến nhỏ.

Dung Hoàng hậm hực đặt thỏi son nằm trong tay Phó Hoè về chỗ cũ, sau đó cầm lấy hai túi chân gà, "Em muốn cái này! Cái này!"

Phó Hoè nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Dung Hoàng hai giây, sau đó lạnh lùng mà quyết đoán giật túi chân gà ra khỏi tay Dung Hoàng, đặt về chỗ cũ, "Tuần này em đã ăn ít nhất hai mươi túi chân gà rồi, không thể ăn thêm nữa."

Dung Hoàng hừ một tiếng, định làm nũng, nhưng Phó Hoè lại đưa tay nhéo nhéo khóe miệng cô: "Ngoan ngoãn, được không?"

Dung Hoàng nhớ lại, lần trước Phó Hoè cũng nói câu này, bởi vì cô cùng Dư An Thanh đã chạy ra khỏi căn cứ để trộm gà của căn cứ khác.

Khi đó, Phó Hoè nhìn thấy Dung Hoàng bẩn thỉu, cũng chẳng nói gì.

Đến tối, Dung Hoàng bị Phó Hoè đẩy xuống giường.



Phó Hoè đã nói câu này vào thời điểm đó.

Dung Hoàng vô thức sờ eo mình, cô vẫn còn là một đứa trẻ, còn đang trong giai đoạn phát triển, mỗi lần làm như vậy đều đến nửa đêm, thân thể cô không chịu nổi.

Dung Hoàng lập tức dứt khoát rời khỏi quầy hàng, đi tới gian hàng tiếp theo.

Không sao cả, trong chăn của cô vẫn còn hai túi chân gà.

Cuối cùng, Dung Hoàng đổi một gói mì ăn liền lấy một thùng cocktail không rõ nguồn gốc xuất xứ, cũng không biết ngày sản xuất cụ thể.

Sau khi trở về, Phó Hoè ném thùng cocktail vào góc, ép Dung Hoàng không được uống.

LattesTeam

Loại rượu giả này, uống nhiều sẽ dễ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh.

Nhưng Dung Hoàng không nghe lời anh, nửa đêm lén lút bò dậy, thành công tìm được cocktail, cầm một chai tu mấy ngụm.

"Ợ ~" Dung Hoàng vội vàng che miệng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bốn phía, thấy Phó Hoè không có động tĩnh gì, cô tiếp tục uống.

Uống xong một chai, Dung Hoàng lại ợ một cái.

Khi Phó Hoè nhìn thấy cô gái nhỏ rúc vào góc tường, cúi đầu ôm chai rượu ngủ ngon lành, rốt cuộc cũng không nhịn được mà xuống giường, đi đến chỗ Dung Hoàng.

"Cục cưng." Phó Hoè nhẹ giọng nói, đưa tay nhéo nhéo mặt Dung Hoàng, xúc cảm cực kỳ tốt, trơn mịn.

Dung Hoàng bị nhéo nên giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên.

Lúc này Phó Hoè mới nhận ra cô gái nhỏ đã say rượu, đôi mắt vốn luôn sáng ngời bây giờ đã bị một lớp sương mỏng bao phủ.

Phó Hoè liếc qua chai rượu giả trong tay Dung Hoàng, không khỏi buồn cười. Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn tiến lại gần, nắm lấy tai anh.



"Anh là ai?" Dung Hoàng cố gắng mở to mắt để nhận dạng, nhưng cô không thể nhận ra đối phương là ai, "Dám quậy phá trong địa bàn của tôi, cẩn thận tôi bắt anh đấy!"

Phó Hoè đưa tay lên trán, khóe miệng vẫn cong lên.

Ngay cả khi say rượu, cô cũng thật đáng yêu.

Tai bị kéo có chút đau, Phó Hoè định kéo tay Dung Hoàng ra, nhưng không ngờ cô lại tự buông tay trước.

Dung Hoàng lại ợ một tiếng.

Không biết có phải là ảo giác của Phó Hoè hay không mà mùi sữa trong không khí càng ngày càng đậm.

Đầu tiên, Dung Hoàng dùng hai tay ôm mặt, nhìn chằm chằm Phó Hoè một lúc, sau đó đưa tay ra ôm lấy mặt Phó Hoè.

Phó Hoè nhìn cô gái nhỏ đang cười ngốc nghếch, mím môi dưới, thôi thì, cứ để cô muốn làm gì thì làm.

Lực ôm mặt anh dần dần yếu đi, Phó Hoè nhìn Dung Hoàng, cô gái nhỏ đã ngủ say.

Phó Hoè thở dài, cúi người bế Dung Hoàng lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, khiến làn da của Dung Hoàng càng trắng hơn, giống như pha lê, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ.

Phó Hoè nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của cô gái nhỏ, trong đôi mắt sâu thẳm là sự chiếm hữu mà ban ngày chưa từng bộc lộ ra.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cô.

Trong lòng Phó Hoè biết rất rõ, cô không cần phải tiếp nhận anh.

Khi gặp cô, anh sẵn lòng vẽ nên một chiếc lồng cho riêng mình.