Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 167: Đế chế Zombie (47)




Cô không những không c.h.ế.t trong bầy zombie mà còn bất ngờ thức tỉnh được năng lực, được nhiều người ở căn cứ Tân Sơn tôn trọng.

Tất cả những điều này đều nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Khóe môi Ký Hàm Yên run run, cố gắng thu mình nhỏ lại, giảm bớt cảm giác tồn tại.

Dung Hoàng kéo vạt áo Phó Hoè, cười nói: "Ngoài kia vẫn còn zombie, hay để họ giúp chúng ta dẫn dụ chúng đi nhé."

Phó Hoè nhìn cô gái nhỏ dù làm chuyện xấu cũng rất đáng yêu, anh nhếch môi, khàn giọng nói: "Được."

Khoái Diệp và những người khác tìm kiếm xung quanh biệt thự một vòng, chỉ tìm thấy một chiếc ô tô mini phiên bản Audi.

"Đủ rồi." Dung Hoàng vỗ tay, chỉ đạo mọi người trói hai người kia vào phía sau chiếc xe mini.

Trương Hoằng Nghĩa cầm điều khiển từ xa, điều khiển chiếc xe hướng về phía cửa.

Ký Hàm Yên và Lương Âu cứ thế bị kéo ra khỏi biệt thự dưới sự dẫn dắt của chiếc ô tô mini.

Đám zombie vừa thấy có người đi ra thì lập tức trở nên hưng phấn cực độ, phát ra tiếng "khè khè".

Trong mắt Ký Hàm Yên và Lương Âu thoáng hiện sự tuyệt vọng, theo sau là nỗi sợ hãi tột độ.

Dung Hoàng và những người khác chỉ nghe thấy những tiếng thét chói tai từ bên ngoài truyền đến. Chẳng mấy chốc, tiếng hét ngày càng xa, cuối cùng biến mất.

Một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần.

Chiêu này của chị Dung thật tàn nhẫn!

Phó Hoè xoa đầu Dung Hoàng, nói với những người sở hữu năng lực: "Mang người lên, quay về."



Sau đó, một người có năng lực đã bế nhà nghiên cứu đang bất tỉnh lên, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Mùi m.á.u bên ngoài biệt thự nồng nặc khiến người ta muốn nôn mửa.

"Xe của căn cứ Trấn Dương đâu?" Một người có năng lực chỉ về một hướng, mọi người nhìn theo thì thấy một chiếc xe có nắp capo bị vểnh lên.

Trương Hoằng Nghĩa đi lên kiểm tra, khi quay về lắc đầu với Phó Hoè.

Phó Hoè quay mặt đi, không ngờ Thận Hổ lại c.h.ế.t dễ dàng như vậy.

Nhưng nghĩ đến khoảnh khắc khó tin trước đó, việc Chiêm Tả biến mất trong không khí mỏng manh, Phó Hoè cũng không quá ngạc nhiên.

Nhìn Dung Hoàng đã leo lên xe nói chuyện với Dư An Thanh, Phó Hoè nhẹ giọng nói: “Lên xe đi.”



Lần hành động này đã thu được nhiều thành công.

Không chỉ giải cứu nhà nghiên cứu thành công mà còn giải quyết luôn Ký Hàm Yên, Chiêm Tả, Thận Hổ và Lương Âu.

Hơn nữa, với sự có mặt của nhà nghiên cứu, họ tin rằng loại thuốc trị virus zombie sẽ sớm được phát triển.

Tâm trạng của Dung Hoàng và Phó Hoè đều rất tốt.

Dung Hoàng cảm thấy dễ chịu hơn nên ăn thêm một bát cơm.

Tâm trạng Phó Hoè rất tốt, ôm eo nhỏ của Dung Hoàng, hôn cô cho đến khi cô không biết phương hướng.



Dung Hoàng nằm trong lòng Phó Hoè, chân yếu tay yếu, che miệng, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.

Có phải Phượng Bệnh Bệnh đang xem cô như chân phượng mà gặm không?

Phó Hoè thoải mái dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt sâu thẳm, thở gấp, thể hiện rõ mình đang rất xúc động.

Bàn tay thon dài của anh vuốt ve lưng Dung Hoàng như an ủi.

"Tận thế sẽ sớm kết thúc, chúng ta chọn một thời gian để kết hôn nhé?" Phó Hoè khàn khàn nói, giọng điệu ấm áp.

Dung Hoàng ngước mắt nhìn Phó Hoè, không cần suy nghĩ mà từ chối: "Em vẫn còn nhỏ, không được!"

LattesTeam

"Không, em được!" Phó Hoè xoa đầu Dung Hoàng, giọng điệu vui vẻ.

Dung Hoàng: "!!!"



Bởi vì đã đưa nhà nghiên cứu trở về một cách thuận lợi nên việc nghiên cứu virus zombie tiến triển nhanh hơn so với lúc tiến sĩ Trương ở đây, và hiệu quả cũng rõ rệt hơn.

Nửa năm sau, một loại thuốc có thể đối phó hiệu quả với virus zombie đã được thử nghiệm thành công trên một con zombie cấp cao.

Một tháng sau, loại thuốc này chính thức được đưa vào sử dụng trên quy mô lớn.

Bởi vì Thận Hổ đã c.h.ế.t trong bầy zombie ở khu giàu có nên thời gian qua căn cứ Trấn Dương rơi vào tình trạng không có người lãnh đạo, Phó Hoè không tốn nhiều sức đã đổi tên căn cứ Trấn Dương thành phân khu phía Bắc của căn cứ Tân Sơn.

Hiện tại, căn cứ Tân Sơn chiếm ưu thế một mình, ngay cả khi có người thèm thuồng vị trí chỉ huy căn cứ Tân Sơn, họ cũng không dám hành động liều lĩnh.