Dung Hoàng phồng má, cô không phải vì Phượng Bệnh Bệnh đẹp trai hơn một chút, có năng lực mạnh hơn một chút, ngày thường cũng bảo vệ cô mà thích anh.
Hừ!
Phó Hoè nhìn đôi tai hồng nhạt của cô gái nhỏ, ý cười trong mắt càng đậm hơn. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Dung Hoàng, dịu dàng nói, "Vậy nên đừng quá gần gũi với những người đàn ông khác.”
"Anh sẽ ghen đấy."
Khi những cảm xúc tích tụ bấy lâu nay được tuôn ra, hai hàng lông mày của Phó Hoè mới giãn ra, nhưng lời nói của anh lại tràn ngập sự chiếm hữu cực độ.
Phó Hoè nhìn Tiểu Dung Hoàng nhỏ nhắn, trong lòng mềm nhũn, đôi mắt đen như mực chứa đựng những cơn sóng cuộn trào.
Dung Hoàng nhẹ nhàng "A" một tiếng, ánh mắt ngơ ngác, giọng nói mềm mại như sữa.
Ngửi thấy hương sữa thoang thoảng trên người cô gái nhỏ, đồng thời nghe thấy giọng nói ngọt như sữa của cô bên tai, yết hầu của Phó Hoè khẽ động, bàn tay đặt trên eo Dung Hoàng từ từ siết chặt rồi thả ra.
Cuối cùng, Phó Hoè thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu xuống.
Thân hình người đàn ông nghiêng xuống, Dung Hoàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh chặn miệng.
Dung Hoàng: Meo meo meo?
Một lúc lâu sau, Dung Hoàng mới bị Phó Hoè ôm eo, đặt lên đùi anh, đôi môi đỏ thắm, khóe mắt nhuốm hồng, đôi mắt hạnh ngấn nước.
Rõ ràng là dáng vẻ động tình.
Phó Hoè cũng vậy, tiếng thở gấp gáp trong cổ họng trầm thấp gợi cảm, dục vọng trong mắt thật lâu cũng không thể tiêu tan.
Lòng bàn tay Phó Hoè chậm rãi xoa xoa eo Dung Hoàng, như đang đo từng chút một xem vòng eo của cô mảnh mai đến mức nào.
Mang theo cảm giác xâm chiếm khiến người ta rùng mình.
"Phó Hoè." Cô gái nhỏ trong lòng anh nhẹ giọng gọi anh, Phó Hoè tựa lưng vào ghế, lười biếng đáp lại.
Vừa dứt lời, một bàn tay nhỏ bất ngờ vỗ vào mặt anh.
"Bốp" một cái.
Lực không mạnh, giống như một cái vuốt ve hơn.
Phó Hoè sửng sốt một lát, sau đó cười khẽ, giọng nói trầm khàn, mang theo ẩn ý: "Em đang gãi ngứa cho anh à?"
Dung Hoàng cắn răng nghiến lợi, đồ xấu xa.
Dung Hoàng ngửa đầu ra sau, "Hây" một cái, đập đầu vào n.g.ự.c Phó Hoè.
Này thì hôn tôi, bổn đại vương rất nóng nảy đấy!
Phó Hoè nhíu mày, rên một tiếng.
Bị Dung Hoàng đập mạnh như vậy, tuy có hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Phó Hoè nắm lấy bàn tay nhỏ của Dung Hoàng, cũng không trách móc cô, ngược lại cúi xuống nhìn trán Dung Hoàng: "Đau không?"
"Không đau." Dung Hoàng nắm lấy áo Phó Hoè, làm cho chiếc áo vốn phẳng phiu thành nhăn lại, cứng miệng nói.
Thực ra thì đau thật, n.g.ự.c Phó Hoè cứng quá.
Thấy cô gái nhỏ tỏ ra đáng thương, Phó Hoè thở dài, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trán Dung Hoàng, dịu dàng an ủi: "Không đau nữa, không đau nữa, cô bé ngoan."
Dung Hoàng được Phó Hoè dỗ dành mà cả người như bay bổng, cô nửa nhắm mắt nhìn Phó Hoè, nếu anh chân thành như vậy, cô sẽ tạm thời tha thứ cho anh.
Khi Dung Hoàng trở về trạng thái tràn đầy năng lượng như ban đầu, Phó Hoè thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, bên ngoài có tiếng chuông vang lên, hai mắt Dung Hoàng sáng lên.
Đã tới giờ ăn rồi!
Dung Hoàng khua khoắng chân định nhảy xuống, lại bị Phó Hoè giữ lại: “Em làm gì vậy?”
Dung Hoàng l.i.ế.m môi, háo hức nhìn về phía cửa, sợ rằng món thịt viên hầm hôm nay bị người khác giành mất: "Ăn tối, đi ăn tối!"
Vừa nói, cô vừa xoay người, muốn xuống đùi Phó Hoè.
Phó Hoè nghe vậy thì dở khóc dở cười, đặt cô gái nhỏ xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ của Dung Hoàng, lại một lần nữa dặn dò cô: "Ăn tối xong thì ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng đi đâu cả. Đàn ông đều háo sắc, không có ai tốt cả."
Dưới ánh nhìn trong trẻo của Dung Hoàng, Phó Hoè không hề thay đổi sắc mặt mà tiếp tục nói: "Tất nhiên, anh là ngoại lệ."
Dung Hoàng: Xùy.
————— Phó Hoè: Tôi là người đàn ông tốt, tôi là ngoại lệ :)