Phó Hoè nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ, cảm giác bực bội trong lòng bỗng tan biến.
Tâm trạng của anh ngay lập tức tốt hơn nhiều, Phó Hoè đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô gái nhỏ, giọng điệu ôn hòa: "Không có gì, tôi chỉ muốn nói với em rằng em còn nhỏ, đàn ông đều không đáng tin, đừng tiếp xúc quá nhiều với họ."
Dung Hoàng chớp chớp mắt, anh đang mắng chính mình sao?
"Đương nhiên, trừ tôi ra." Dung Hoàng lại nghe Phó Hoè thản nhiên nói.
Dung Hoàng: Không biết xấu hổ.
Dư An Thanh ngồi trên giường đang cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình: Xin hai người, tôi vẫn còn ở đây, có thể đừng làm như vậy được không? Mấy người đang bắt nạt người độc thân đấy!!
Qua ánh mắt của cô gái nhỏ, Phó Hoè có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của cô.
Cô gái nhỏ đang thầm mắng anh.
Phó Hoè lại nghĩ đến danh hiệu "Vua zombie" và "Nữ hoàng zombie", rồi nghĩ đến hành vi thân mật giữa Dung Hoàng và Chiêm Tả, anh đoán rằng hai người đã quen nhau từ trước.
Phó Hoè mím chặt môi, sự bất mãn đã tiêu tan lại lần nữa lên đến đỉnh điểm.
Phó Hoè tiến lên một bước, đồng thời nhìn về phía Dư An Thanh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng không thể bác bỏ: "Ra ngoài."
Dư An Thanh nhìn Dung Hoàng với ánh mắt chúc may mắn, rồi nhanh chóng để lại không gian riêng cho Phó Hoè và Dung Hoàng.
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cảnh hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ ngoài đời thực, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn, cô ấy chọn cách tránh đi.
Dung Hoàng nhìn Phó Hoè đuổi Dư An Thanh đi, sau đó anh đóng cửa lại, từng bước một đi về phía cô, cô lặng lẽ lùi lại hai bước.
Dựa vào hiểu biết của cô về Phượng Bệnh Bệnh, chỉ cần trông anh không bình thường, điều đó có nghĩa là cơn điên của anh sắp phát tác.
Dung Hoàng cố gắng ngẩng cao đầu, tự an ủi mình: "Mi, mi phải bình tĩnh." Cơn điên thật đáng sợ mà.
Anh có thể phát tác ở nhà, đừng có phát tác ở đây.
Bổn đại vương sợ cơn điên nhất.
Nghĩ tới lần trước Phó Hoè giữ tay mình rồi l.i.ế.m m.á.u trên cánh tay, Dung Hoàng sợ đến mức nổi da gà.
Anh còn muốn l.i.ế.m bổn đại vương sao?
Không được đâu, chỉ có chó mới làm vậy.
Mặc dù hành vi của Phượng Bệnh Bệnh không giống một con ch.ó bình thường.
Thấy Dung Hoàng nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi, Phó Hoè không khỏi bật cười, đưa tay chạm nhẹ vào sống mũi Dung Hoàng: "Ngốc quá."
Đôi mắt anh chứa đựng sự yêu thương mà chính anh cũng không nhận ra.
Dung Hoàng che mũi, đôi mắt hạnh ươn ướt.
Cô không ngốc, cô là thiên tài tuyệt đỉnh!
Phó Hoè lại tiến lên phía trước hai bước, đẩy Dung Hoàng vào giữa bàn và mình, sau đó luồn tay qua nách cô, bế cô gái nhỏ đặt lên bàn.
Dung Hoàng: Này này? Anh chưa bao giờ nghe câu "Nam nữ thụ thụ bất thân" à?
Thấy vẻ mặt ngây ra như phỗng của Dung Hoàng, Phó Hoè thở dài bất lực. Những cảm xúc bị đè nén trong lồng n.g.ự.c bộc phát, nhưng vào giây phút cuối cùng, anh lại kìm nén lại, biến chúng thành một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
Kiềm chế và có phần cuồng nhiệt.
Sau khi được tái sinh, anh tưởng rằng mình sẽ vĩnh viễn chấm dứt tình yêu, nhưng không ngờ lại gặp được một cô gái nhỏ toàn thân rực rỡ.
Cô xông vào thế giới của anh, tô điểm cho thế giới của anh bằng những màu sắc rực rỡ.
Dung Hoàng liếc Phó Hoè, chỉ tay vào anh: "Sao, sao, sao anh lại hôn tôi?"
Dung Hoàng cảm thấy Phượng Bệnh Bệnh thật sự có vấn đề. Ở Thần giới, thỉnh thoảng anh ép cô làm này làm nọ, không phải đọc sách thì cũng là luyện thuật, giờ đến thế giới nhỏ, một phần thần hồn của anh luôn quấn quýt bên cô.
Dung Hoàng sắp phân liệt nhân cách đến nơi rồi.
Ánh mắt Phó Hoè ôn hoà, nhàn nhạt mỉm cười: "Bởi vì anh thích."
Tai Dung Hoàng đỏ bừng, thích sao?