Dung Hoàng quay đầu nhìn Dư An Thanh, vẻ mặt như muốn nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không sao đâu." Sau đó, đôi chân ngắn ngủn lao về phía trước.
Zombie: "Khè khè khè!"
Dung Hoàng: "A a a!"
Dư An Thanh: "." Mẹ nó, thật ngu ngốc.
Sau đó, Dư An Thanh chứng kiến Dung Hoàng đá văng con zombie cấp cao, mà theo lời đồn, mỗi con zombie này có sức mạnh tương đương với hàng chục con zombie bình thường, thậm chí có thể sánh ngang với người sở hữu năng lực cấp ba.
Sau đó, cô giẫm lên đầu con zombie cấp cao, khiến nó kêu la thảm thiết.
Chỉ một chân thôi đã khiến zombie không thể đứng dậy.
Dung Hoàng lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào con zombie, uy h.i.ế.p nó: "Đừng có cử động! Đừng có cử động! Cũng đừng kêu lên! Nếu không ta sẽ g.i.ế.c mi!"
Và con zombie vốn rất hung hãn lập tức ngoan ngoãn, ngừng la hét.
Dư An Thanh: Thật khó hiểu.
"Thanh Thanh, cô mau đi báo cho bọn họ đi." Dung Hoàng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ gọi Dư An Thanh, âm thanh ngọt ngào khiến Dư An Thanh giật mình.
Thanh Thanh cái gì? !
Ai cho phép cô gọi tôi là Thanh Thanh?
Dư An Thanh đỏ mặt, nhanh chóng quay lại liên lạc với Liêu Lập Hiên và những người khác.
Dung Hoàng bối rối trước sự thay đổi biểu cảm của Dư An Thanh, sờ sờ gáy, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Tâm lý phụ nữ thật khó hiểu.
May mắn thay, bổn đại vương là một cô gái đơn giản, à không, là cô gái có đầu óc đơn giản.
Rất nhanh, Liêu Lập Hiên và những người khác đã đến nơi, khi họ nhìn thấy con zombie cấp cao bị Dung Hoàng đè dưới đất, không dám cử động, im lặng một cách kỳ lạ.
"Đây là zombie cấp cao á?" Liêu Lập Hiên nhìn con zombie đang ôm chân Dung Hoàng kêu gào, nghi ngờ hỏi.
Dư An Thanh nhìn Dung Hoàng với ánh mắt phức tạp, sau đó nói với giọng điệu có thể, có lẽ: "Có vẻ là vậy."
Liêu Lập Hiên thở dài. Hóa ra thực sự có một người phụ nữ có thể so sánh với Dư An Thanh, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
"Nếu đã bắt được nó rồi, chúng ta mang nó về căn cứ thôi." Liêu Lập Hiên tiến lại gần, đeo một chiếc vòng cổ đặc chế màu đen lên cổ zombie, giống như một chiếc xích chó, rồi nhẹ nhàng nói với Dung Hoàng, "Cô Dung, cô có thể bỏ chân ra rồi."
Dung Hoàng à một tiếng, vội vàng nhấc chân lên.
Con zombie nhận ra cái chân mình ôm đã biến mất, nó lập tức tức giận, vươn tay về phía Dung Hoàng.
Dung Hoàng cười khan, nói lung tung: "Có lẽ đánh là thương, mắng là yêu, nó yêu tôi rồi." Rồi cô bước thêm hai bước, tát con zombie đang kêu la một cái, hung dữ nói: "Im đi!"
Tiếng "khè khè" của con zombie còn chưa dứt thì đã bị Dung Hoàng tát đến tắt tiếng.
Con zombie cảm thấy tủi thân, nó không muốn như vậy, rồi tiếp tục "khè khè".
Dung Hoàng lại tát thêm một cái.
Cuối cùng, con zombie trở nên im lặng.
Mọi người: "."
Trong đám người, Lương Âu nhìn cảnh tượng này, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể chỉ ra không đúng chỗ nào.
Hắn ta nuôi rất nhiều phụ nữ ở căn cứ Trấn Dương, nhưng không ai trong số họ đẹp bằng Dung Hoàng.
Hơn nữa, hắn ta luôn cảm thấy Phó Hoè đối xử với Dung Hoàng rất đặc biệt.
Chính vì điều này, Lương Âu nảy sinh tâm lý săn đuổi, muốn có được Dung Hoàng.
Phó Hoè là chỉ huy căn cứ thì sao? Anh cũng không có một người phụ nữ nào.
Nghĩ vậy, Lương Âu cảm thấy mình tràn ngập khí chất bá đạo.
Hắn ta sải bước tiến về phía trước, mỉm cười nói với Dung Hoàng: "Cô Dung, tốt nhất cô nên tránh xa zombie, cẩn thận bị thương."
Dung Hoàng liếc Lương Âu, nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn không hề giảm bớt.