Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 119: Hoàng Gia Độc Sủng (59)




Cuộc nổi dậy của Hoà Vương nhanh chóng bị đàn áp, không gây ra bất kỳ tiếng vang nào.

 

Hoà Vương cùng những đồng phạm bị bắt giữ, đại lễ tiếp tục diễn ra.

 

Các đại thần run rẩy đứng dậy, phủi sạch bụi bám trên người, chỉnh lại mũ quan và tiếp tục cúi đầu.

 

"Buổi lễ kết thúc!" Vị quan phụ trách lễ nghi cất giọng lớn.

 

Các đại thần thở phào nhẹ nhõm, đợi kiệu của Hoàng thượng và Hoàng hậu rời đi mới ra khỏi cung.

 

Trước đó, họ hoàn toàn không nhìn thấy diện mạo của Hoàng hậu, hy vọng sau này Hoàng thượng sẽ không tính sổ.

 

Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà bị phạt thì còn ai có thể làm minh quân nữa?

 

Tuy nhiên, sự thật lại tát bọn họ một cái thật mạnh.

 

Ba ngày sau khi đại hôn, Ung Tinh đã công bố chiếu chỉ nhận tội của tiên hoàng ở nhiều nơi của Đại Ung, sau đó thanh lý các thế gia đã thông đồng với Hoà Vương tạo phản.

 

Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong, Ung Tinh tuyên bố bãi bỏ hậu cung.

 

Tất nhiên, các quan lại đều không đồng ý, trong nhà họ còn có một, hoặc thậm chí là vài nữ tử đang chờ được đưa vào cung.

 

Bãi bỏ hậu cung? Không thể nào.

 

Kết quả là, những người ồn ào nhất đều bị tước bỏ mũ quan.

 

Có quan đại thần cho rằng Hoàng hậu là hồ ly chuyển thế, mang vẻ đẹp quyến rũ.

 

Rồi ngày hôm sau, ngay cả bữa trưa cũng chưa kịp ăn, các quan nhận được tin Hoàng thượng đã phong hoàng hậu làm "Thuần Ý Hoàng hậu", trong thánh chỉ còn kèm theo hàng loạt lời khen ngợi.

 

Đối với những từ ngữ hoa mỹ trong thánh chỉ, đại thái giám không quan tâm người khác có tin hay không, nhưng hắn không tin.



 

Dù sao đi nữa, lúc hắn nhận được thánh chỉ trong thư phòng, vị Hoàng hậu cực kỳ cao quý đang ngồi trên ghế rồng, còn Hoàng thượng thì đang bóp chân cho nàng.

 

Tất nhiên, đó đều là chuyện về sau.

 



 

Ung Tinh và Dung Hoàng rời khỏi Thái Đàm Điện, đi về Nguyên An Điện.

 

Bởi vì quá ghét chốn ở của các đời hoàng đế trước nên Ung Tinh không chuyển nơi ở, vẫn sống trong Nguyên An Điện cùng Dung Hoàng.

 

Giờ đây, phòng tân hôn cũng nằm ở Nguyên An Điện.

 

Dung Hoàng còn chưa kịp nhảy xuống kiệu thì đã bị Ung Tinh bế ngang, bước nhanh về phía chính điện của Nguyên An Điện.

 

"Ung Tinh, chàng đang làm gì vậy?" Dung Hoàng hoảng hốt, đánh vào lưng Ung Tinh, làm cho những cung nữ theo sau đều sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

 

Hoàng hậu vẫn lớn mật như ngày nào.

 

Ung Tinh không hề để tâm, hoặc là chàng đang nghĩ đến chuyện khác quan trọng hơn: "Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, đương nhiên là phải động phòng hoa chúc rồi."

 

Dung Hoàng xấu hổ tức giận, với tay kéo chiếc mũ vàng của Ung Tinh: "Ung Tinh, chàng không đứng đắn chút nào!"

 

Trong mắt Ung Tinh hiện lên ý cười nhàn nhạt, chàng đá tung cánh cửa ở chính điện.

 

Đã có thê tử rồi, còn cần đứng đắn làm gì nữa?

 

Có lẽ không thích bế ngang Dung Hoàng, chàng hạ tay xuống một chút, ôm Dung Hoàng như ôm một đứa trẻ: "Từ trước đến nay, trẫm không thích đứng đắn."

 

Ung Tinh nhẹ nhàng đặt Dung Hoàng lên chiếc giường trải chăn hỷ màu đỏ, cúi xuống ghé sát vào tai nàng, hơi thở ấm nóng phả vào, "Nghe lão ma ma nói mấy ngày nay nàng lén lút xem tranh gì đó, nàng đã phát hiện được gì chưa?"

 

Dung Hoàng chớp chớp mắt, không chịu thừa nhận: "Ta không có, chàng nói bậy!"



 

Không biết từ đâu, Ung Tinh lấy ra một cuốn sách nhỏ, kiên nhẫn nói: "Vẫn còn sớm, chúng ta cùng nghiên cứu đi."

 

Nghiên cứu gì?

 

Dung Hoàng cụp mắt nhìn bìa sách, dòng chữ "Ba mươi sáu tư thế" to tướng in trên đó.

 

Dung Hoàng: "." Cầm thú!

 

Dung Hoàng không cần suy nghĩ nhiều, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, trên chăn hỷ đỏ chỉ còn lại một con hồ ly nhỏ có bộ lông trắng như tuyết.

 

Ung Tinh sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng cong lên nguy hiểm, "Bảo bối, ngoan ngoãn biến trở lại đi."

 

Dung Hoàng nhất quyết không nghe lời Ung Tinh, thân hình nhỏ nhắn xoay một cái, muốn nhảy xuống giường.

 

Nam nhân duỗi cánh tay dài kéo lại, còn chưa kịp duỗi móng vuốt, trên đầu nàng đã vang lên một giọng nói lạnh lùng xa cách: "Bảo bối, nàng muốn chạy đi đâu?"

 

Dung Hoàng cứng người, ngẩng đầu nhìn nam nhân phía sau.

 

"Phượng Bệnh Bệnh?" Dung Hoàng nhìn nam nhân, đuôi cũng vô thức dựng lông.

 

Trong đôi mắt lạnh lẽo của nam nhân có thứ gì đó lóe lên, đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vào trán Dung Hoàng, lại có một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tiểu cô nương có làn da trắng hồng xuất hiện trong vòng tay của chàng.

 

"Ba mươi sáu tư thế?” Đôi mắt hẹp dài nheo lại, như có ý cười nhè nhẹ, chỉ vào một trang trong sách, "Vậy chúng ta thử cái này xem."

 

Rèm đỏ buông xuống, những chiếc móc bạc ở hai bên rèm phát ra âm thanh trong trẻo.

 

———————

 

Đối với Dung Hoàng mà nói, Phượng Bệnh Bệnh giống như một người thầy, thấy là muốn chạy, vì vậy để Phượng Bệnh Bệnh xuất hiện thêm nhiều lần để giảm bớt sự đề phòng của Dung Hoàng, để Dung Hoàng biết được tâm ý của Phượng Bệnh Bệnh, sau đó chàng có thể ôm nàng về nhà ~