Bạch Trà chặn số điện thoại của Bạch Hoa Càn xong thì nhìn thấy tin nhắn của Mai Du Tâm.
[Đám người trên mạng đúng là một lũ thiểu năng, hôm nay bản tiểu thư đang có niềm đam mê đấu võ mồm với bọn họ, để hôm nào khác tôi mời cậu đi ăn cơm sau. Mà này, lúc đấy cậu nhất định phải cho tôi biết cảm giác lúc cho Tống Trình một đạp là thế nào nhé!]
Bạch Trà biết chuyện hôm qua cô náo loạn không để tâm đến bất cứ điều gì hôm nay kiểu gì cũng sẽ rùm beng trên mạng cho xem, thế nên cô mới quyết định tắt điện thoại đi ngủ. Nếu giờ Mai Du Tâm đã nhắc tới thì cô cũng mở Weibo ra lướt một tí vậy.
#Tổng giám đốc Tống thị bị bạn gái cũ đánh tại buổi tiệc đính hôn#
#Tiểu hoa đán mới nổi vì yêu nên cam nguyện làm thế thân#
#Cô có thấy ghê tởm không?#
#Lúc ngủ với cô anh ta đều gọi tên tôi#
Bạch Trà lướt một lượt thì mấy hot search đầu bảng đều bị màn ân oán tình thù giữa người giới hào môn và tiểu hoa đán mới nổi của ngành giải trí chiếm chọn.
Con số thông báo hiển thị trên Weibo của Bạch Trà đã lên tới 99+, ngay dưới bài đăng mới nhất của cô, số lượng bình luận đã lên tới mấy chục nghìn. Bài đăng này cô đã đăng vào hai năm trước lúc chưa xảy ra tai nạn.
Là một bức ảnh cô tự chụp trong bộ lễ phục màu trắng, trong ảnh, cô mỉm cười hạnh phúc đang giơ tay khoe chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình.
Đáng tiếc là thời gian đã trôi qua quá lâu nên Bạch Trà đã quên mất cảm xúc lúc đó của mình như thế nào rồi.
Vì dân số đang bị già hoá nghiêm trọng, không đủ nhân lực nên Bạch Trà phải đảm nhiệm luôn nhân vật nữ phụ trong nhiều thế giới khác nhau. Trước khi ý thức cá nhân của cô thức tỉnh, cô sẽ chỉ đi theo nguyên cốt truyện, vậy nên có thể nói "Bạch Trà" trong mỗi thế giới đều là cô.
[Hôm Nay Tôi Vẫn Ở Đây]: Cô ghen tị với một người con gái đáng yêu như Tô Tô nên mới đến phá hoại buổi lễ đính hôn của người ta chứ gì?]
[Viên Viên Tử: Rõ ràng quá rồi mà, cô không cam tâm để Tống tổng và Tô Tô ở bên nhau. Tống tổng không ở bên cô cũng không phải không có lý do, xem chuyện lần này là biết cô xấu xa thế nào rồi.]
[Chỉ yêu mình Tô Tô: Tôi chỉ là một người qua đường, không phải fan hâm mộ của ai. Nói một câu công bằng, lúc trước khi Tống tổng biết tin vị hôn thê của mình gặp nạn đã cực kỳ đau buồn, dáng vẻ đó cho thấy hẳn anh ấy cũng là một kẻ si tình. Nhưng người chết như đèn tắt, Tống tổng thì còn trẻ, cũng không thể bắt người ta cô đơn một đời đúng không? Khi ấy, anh ấy đúng lúc gặp gỡ Tô Tô, vết thương lòng được Tô Tô chữa lành nên hai người mới ở bên nhau. Thế nên chuyện này không thể trách Tống tổng được, càng không thể trách Tô Tô đâu.]
[Tô Tô Là Vợ Tôi: Má! Chuẩn cơm mẹ nấu đấy lầu trên ơi, Tô Tô là người có thể chữa lành mọi tâm hồn!]
[Cầu Trời Giáng Nam Thần: Đúng đấy, Tống tổng không phải là loại người vô tình, anh ấy cũng rất đáng thương. Vị hôn thê ra đi còn muốn tuẫn táng theo, may mà có Tô Tô tiếp thêm động lực sống cho anh ấy.]
[Cậu Có Muốn Trở Nên Dễ Thương Không: Đáng tiếc, thâm tình bao năm nay của Tống tổng đều cho chó ăn hết, loại phụ nữ có tâm tư đố kỵ mạnh mẽ như Bạch Trà này vốn không xứng với Tống tổng!]
[Người Con Gái Xinh Đẹp Như Tranh Vẽ: Người khác đều nói cô ta xinh đẹp, còn tôi chỉ nhìn thấy vẻ mặt chanh chua, ghen tị của cô ta thôi, Tô Tô đẹp hơn cô ta nhiều.]
Bạch Trà nhàm chán đọc bình luận một lúc, sau đó ánh mắt cô chợt dừng lại, nghiêm túc nghiền ngẫm mấy chữ "chanh chua, ghen tị". Khoé môi cô dần cong lên, ngón tay ấn vào phản hồi bình luận nói cô không xinh đẹp.
[Thế Giới Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi: Năm trước lúc thôn Vân Sơn phóng sinh, tôi không đồng ý thả cô ra, cô xem, lại đi nghịch mấy cục phân, để nó lấp mất đôi mắt rồi kia kìa.]
Tốc độ của mấy thanh niên nghiện mạng rất nhanh, không mất bao lâu, phía dưới bình luận trả lời của Bạch Trà đã có hơn một trăm lượt phản hồi.