Xuyên Nhanh: Ngày Ngày Ngẩn Ngơ Vì Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 20: Thế Giới Cẩu Huyết Này Không Xứng Với Mỹ Mạo Của Tôi 20




Biểu tình trên mặt Bạch Hoa Càn ngày càng khó coi, con gái ông trước đây tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của Tống Trình, là con cưng của trời, từ lúc nào lại lưu lạc đến nỗi tên đàn ông nào cũng đưa về nhà được?

Mà nó còn pha sữa bò cho thằng nhãi này!

Từ nhỏ đến lớn nó còn chẳng lấy cho người ba này được một cốc nước đâu!

Bạch Hoa Càn trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi: “Bạch Trà, bây giờ con đắm mình trụy lạc đến mức này rồi sao? Con chó con mèo nào cũng mang về nhà được!”

Bạch Trà giới thiệu: “Đây là Tống Tuyên.”

Tống Tuyên ngẩng mặt, lễ phép chào: “Chú Bạch.”

Biểu tình trên mặt Bạch Hoa Càn nhất thời biến hoá rất ngoạn mục, cuối cùng ông nặn ra một nụ cười hiền lành: “Ba biết ngay mà, người nào có thể trông đáng yêu giống chó con, mèo con thế này chứ? Ra là Tống Tuyên, cậu tới làm khách sao không nói với tôi một tiếng? Để tôi cẩn thận tiếp đãi.”


Tống Tuyên không nhìn gương mặt tươi cười dối trá của Bạch Hoa Càn, anh cúi đầu, uống một ngụm sữa nhỏ, ngay sau đó anh bị sữa nóng làm hít vào một hơi.

Bạch Trà nhận ly, khá ấm chứ không nóng, cô vừa dùng thìa khuấy ly sữa bò, vừa dùng ánh mắt mới lạ nhìn anh: “Cậu bị bỏng đầu lưỡi hả?”

Sợ nóng vậy à.

Tống Tuyên mở miệng ra cho cô xem.

Bạch Trà thấy anh chủ động thì buồn cười, cô sát lại gần đánh giá: “Ừm, nhìn qua thấy khá bình thường khoẻ mạnh.”

Anh liếm môi, dường như cũng đang cười.

Bạch Hoa Càn càng cảm thấy xấu hổ, ông có ảo giác như thể mình là người ngoài vậy. Ông dùng sức ho khan vài tiếng, xụ mặt nói: “Bạch Trà, người gây chuyện là con, con tự giải quyết đi.”

Bạch Trà thản nhiên gật đầu: “Dạ.”

Thái độ không sao cả của cô làm người ta cảm thấy kỳ lạ.


Bạch Hoa Càn nghi ngờ hỏi: “Con có tiền à?”

“Không có ạ.”

“Con ký hợp đồng với người ta trong khi chẳng có được mấy đồng, con định tính toán làm sao?”

Bạch Trà cười: “Bội ước thôi chứ sao nữa ạ? Cùng lắm thì để người ta tố cáo con tội lừa gạt, bắt con vào tù thôi.”

Hô hấp của Bạch Hoa Càn trở nên dồn dập: “Bạch Trà! Con dám uy hϊếp ba!”

Bạch Trà vô tội chớp mắt: “Con uy hϊếp gì ba đâu?”

“Nếu con bị tống vào ngục thì ba còn dám vác cái mặt già này đi đâu nữa!”

“Mặt của ba có liên quan gì với con đâu.” Bạch Trà đặt ly sữa bò đã nguội vào tay Tống Tuyên, không để tâm nói: “Dù sao đến lúc đó trên báo xã hội cùng lắm cũng chỉ viết rằng vị hôn thê tiền nhiệm của Tống Trình bị bắt vào tù, thêm một hai câu rằng ba của vị hôn thê tiền nhiệm của Tống Trình vì sợ hãi uy thế của Tống Trình, không muốn đắc tội với anh ta nên mới hợp tác với Tống Trình ép con gái ruột vào con đường cùng.”


Tống Tuyên cầm ly sữa bò, cúi đầu nói khẽ bên tai cô: “Trà Trà, đừng tức giận.”

Bạch Trà cười, nâng tay xoa mái tóc mềm mại của anh. Anh hơi híp mắt, cực kỳ giống một con mèo đen ngoan ngoãn.

Bạch Hoa Càn cứ cảm thấy bọn họ có gì đó không thích hợp, ông xanh cả mặt: “Ba sợ Tống Trình lúc nào, đây là ba cho cậu ta mặt mũi, còn con ỷ vào mình là đứa con duy nhất của ba nên mới dám thích làm gì thì làm nấy như thế!”

“Cùng lắm thì ba sinh đứa nữa là được mà... ” Bạch Trà cười hai mắt cong cong, giọng nói êm ái: “... nhưng ba còn sinh được à?”

Cơ thể của Bạch Hoa Càn lảo đảo, một tay ông chống lên bàn trà, một tay ôm ngực.

Đúng vậy, ông không sinh được nữa.

Bạch Hoa Càn càng già càng dẻo dai, phần cứng thì vẫn phát huy bình thường, nhưng phần mềm thì không ổn. Tất cả điều này đều là do người vợ trước là bác sĩ nam khoa của ông!
Bên phía Bạch Hoa Càn là mây đen che trời, bên này Bạch Trà đang định rút tay về lại bị Tống Tuyên giữ lại, đặt lên trên đầu anh.

Đôi mắt anh hơi cong, nhìn chằm chằm Bạch Trà không chớp mắt, ánh mắt chuyên chú lạ thường, anh dịu dàng nói: “Trà Trà xoa nữa đi.”

Hệt như một con mèo đen đòi nựng.

Trái tim của Bạch Trà như bị thứ gì đó va vào thật mạnh.