Bình thường anh không nói nhiều lắm, bây giờ lại nói một câu dài như vậy mang lại cho người ta cảm giác rất mới mẻ. Cho dù điều anh nói ra đều là ưu điểm, nhưng nghe lại có cảm giác ấu trĩ, hơn nữa ngữ điệu cũng không nhanh, nhưng Bạch Trà vẫn rất kiên nhẫn nghe hết.
Đôi mắt cô chứa nét cười, dường như dù anh có nói lắp bắp khiến người bình thường cảm thấy ấu trĩ buồn cười, cô cũng sẽ kiên nhẫn nghe anh nói xong từng chữ.
Không biết tại sao trái tim đang đập nhanh của Tống Tuyên bỗng chốc trở nên bình lặng, ánh trăng rơi vào ánh mắt anh, khi anh nhìn cô, trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh.
Nhưng hầu như kịch bản nào cũng có một cảnh thế này, cứ lúc nào không khí đã chín mùi, kiểu gì cũng sẽ có một số người chạy ra làm người ta mất hứng.
“Tống Tuyên!” Tống Trình bước đến gần vài bước, duỗi một tay nắm lấy cánh tay Tống Tuyên: “Em lại đây cho anh!”
Tống Trình nhíu mày, tay càng dùng sức, Tống Tuyên bị kéo về bên anh ta một bước: “Nó là em trai tôi, tôi biết nên chăm sóc nó thế nào.”
Bạch Trà cũng dùng sức, Tống Tuyên lại gần cô một bước: “Cái anh gọi là chăm sóc là cậu ấy lớn nhường này rồi, mỗi một chuyện đều phải nghe theo lời anh, mặc anh sắp xếp đúng không?”
“Tôi sẽ suy tính kỹ mọi chuyện cho nó, nó nghe theo sự sắp đặt của tôi thì có gì không tốt đâu?”
Tống Tuyên lại bị kéo sang trái một bước.
“Phải đấy, anh hận không thể sắp xếp tất cả mọi thứ của cậu ấy, bao gồm cả việc kết hôn trong tương lai. Có phải anh còn muốn sắp xếp luôn lúc nào cậu ấy sẽ vào động phòng, sinh con trai hay sinh con gái không?”
Tống Trình nhìn chằm chằm Bạch Trà đang kéo tay Tống Tuyên không chịu thả, sắc mặt anh ta càng thêm phần lạnh lẽo: “Buông tay!”
“Anh buông tay trước đi.”
Tống Trình đương nhiên không chịu thả, kiên nhẫn của anh ta có hạn: “Bạch Trà, cô cầm một tỷ vẫn còn chưa đủ à? Cô còn muốn bao nhiêu, đưa ra một con số chuẩn đi.”
Bạch Trà cong khóe môi: “Đối với tôi, cậu ấy là vô giá.”
Đúng vậy, chờ Tống Tuyên gây dựng sự nghiệp thành công, những thứ anh có thể hồi báo cho cô là không thể đong đếm được.
Tống Tuyên nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Trà, đôi mắt sáng ngời.
Biểu tình trên mặt Tống Trình cứng lại, ánh mắt anh ta lần thứ hai rơi vào bàn tay đang kéo tay Tống Tuyên của Bạch Trà, lạnh lùng nói: “Bạch Trà, cô buông tay ra.”
Tống Trình: “Cô buông trước.”
Bạch Trà: “Anh trước!”
Tống Trình: “Bạch Trà, cô trước!”
Bạch Trà: “Không, anh trước!”
***
Trợ lý cảm giác tồn tại thấp đứng một bên đẩy mắt kính, yên lặng giấu đi sự ngạc nhiên trong lòng mình, anh ấy có thể khẳng định rằng người trong công ty nhất định chưa từng nhìn thấy một Tống tổng ấu trĩ như vậy. Cái kiểu cãi nhau giống hệt học sinh tiểu học.
Trong xe, Mai Du Tâm vươn tay lấy gói khoai tây lát từ tay Hoàng Phủ Lãng. Hai người rất ăn ý cùng ghé sát cửa sổ quan sát tuồng lôi kéo bên ngoài, Mai Du Tâm cảm khái: “Này, nếu có phóng viên ở đây, ngày mai kiểu gì tin này cũng phải xuất hiện trên trang đầu điều với tiêu đề: Bạch Trà và Tống Trình, một nữ một nam tranh một nam.”
Hoàng Phủ Lãng gật đầu tán đồng, anh ấy cướp lại gói khoai tây lát trong tay Mai Du Tâm: “Có một gói thôi, để cho anh một ít đi.”
Mai Du Tâm đang định cướp về, lại tình cờ nhìn thấy một bóng hình cao gầy đang đứng trong góc. Cô ấy không tranh đồ ăn vặt với Hoàng Phủ Lãng nữa mà đặt tay lên cửa sổ xe, chống cằm nói một câu: “Trợ lý Trương, chào buổi tối nhé.”
Nghe thấy giọng nói, người đàn ông đứng dưới bóng cây nhìn sang đây.
Tâm trạng của Mai Du Tâm có vẻ khá tốt, cô tiếp tục hỏi: “Lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không?”
Tựa như nhìn thấy sài lang dã thú, thân thể trợ lý Trương cương lên, cứng lại, liên tục lùi về sau ba bước.
Mai Du Tâm cười càng vui vẻ.
Hoàng Phủ Lãng vó vẻ cũng cảm thấy hứng thú: “Sao thế, gần đây em đổi khẩu vị à?”
Người này vừa thấy là kiểu đàn ông khô khan, cũng không phải là loại hình thịt tươi cô thích trước đây.
Mai Du Tâm lười nhác đáp một câu: “Trêu anh ấy chơi chơi thôi, anh ấy không phải khẩu vị của em.”
Hoàng Phủ Lãng không nói nữa, ánh mắt như có như không dừng trên người đàn ông.