Editor Ochibi
Tiên Tảo Tảo rời đi không bao lâu, cửa sổ phòng nào đó của hai sườn đại điện đột nhiên mở ra, lộ ra khuôn mặt nam nhân Âu Mỹ.
“Lại gặp mặt rồi, Tiên Tảo Tảo,” ba chữ cuối cùng lướt qua đầu lưỡi nam nhân, hắn nhìn theo phương hướng Tiên Tảo Tảo rời đi.
Đôi mắt xanh biếc nhẹ nhàng nheo lại.
Tiểu cừu non của hắn vẫn giỏi như vậy.
Nam nhân nhắm mắt dư vị lại tiếng đàn phía dưới, âm điệu mê người khiến người say mê, cuối cùng, nam nhân nhịn không được vỗ tay cho màn biểu diễn xuất sắc.
Mà thời điểm nam nhân làm như vậy, trong phòng hắn lặng ngắt như tờ.
“Dễ nghe không?” Nam nhân đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu.
Trong phòng vang lên âm thanh người nào đó đảo hút không khí.
“…… Vâng, dễ nghe,” Trong phòng, Trần Cường quỳ gối dưới chân nam nhân nơm nớp lo sợ trả lời.
Thật sự hắn không biết đã trêu chọc người nam nhân ác mộng này thế nào, trước kia hắn cũng biết chút thông tin về nam nhân ——
Ví như đối phương là bá tước của một nước Châu Âu nào đó, Tư Nội Khắc.
Còn có…… Hiện tại hắn còn hiểu thêm gì đó, ví như đối phương hình như theo dõi Tiên Tảo Tảo.
Cô gái của Lệ Đình.
“Còn cô, cô nghĩ thế nào?” Đôi mắt ám lục của Tư Nội Khắc âm lãnh xẹt qua Trần Cường, dừng trên người cô gái duy nhất trong phòng.
Thơ Ngữ Lam:……
Ý thức được là hỏi cô, cô đột nhiên run run, sắc mặt “vụt” tái nhợt.
Mắt thấy sắc mặt Tư Nội Khắc từng chút lạnh xuống, Thơ Ngữ Lam vội trả lời: “Dễ nghe, siêu cấp dễ nghe.”
Trần Cường nghiêng đầu quét mắt Thơ Ngữ Lam, hắn không ngờ tới đối phương sẽ khen Tiên Tảo Tảo, lại còn thêm hai từ để bổ ngữ cho “dễ nghe”.
Phải biết rằng chút dư thừa hắn cũng không dám nói.
Hắn nào biết đâu, Thơ Ngữ Lam cũng là muốn sống nên mới bạo dạn nói ra, Thơ Ngữ Lam tốt xấu cũng là người xem sắc mặt, dĩ nhiên có thể cảm giác Tư Nội Khắc thích Tiên Tảo Tảo.
Cho nên, tuy rằng sợ hãi, nhưng cô vẫn tráng lá gan bỏ thêm từ bổ ngữ, mục đích chính là tâng bốc Tiên Tảo Tảo.
“Nhưng tôi nghe nói, cô từng có bất hoà với hoa hồng của tôi,” Tư Nội Khắc nói thong thả ung dung, hắn nói tiếng Trung rất giỏi, nghe lưu loát không nhận ra chút cường điệu ngoại quốc.
“Không, không có bất hòa, tôi cảm thấy hoa hồng của ngài siêu cấp xinh đẹp,” Thơ Ngữ Lam vừa nói vừa nhìn sắc mặt Tư Nội Khắc, thấy đối phương nhấc lên mí mắt, tròng mắt màu xanh biếc nhìn qua, cô lập tức giật mình, tiếp tục nói: “Nói chuyện cũng dễ nghe, đàn cổ cũng……”
Thơ Ngữ Lam sắp hận chết Tiên Tảo Tảo.
Cô chưa từng thảm như vậy, một bên chán ghét người nào đó, một bên còn muốn nịnh nót đối phương!
Vẫn là tư thế bị phạt đứng.
Cuối cùng không còn lời gì để nói, Thơ Ngữ Lam cũng dừng lại, không khí nháy mắt an tĩnh.
Mắt thấy Tư Nội Khắc lại nhìn qua, Thơ Ngữ Lam lần nữa há miệng thở dốc, kết quả vẫn không nghĩ ra được gì để nói, ngay cả Tiên Tảo Tảo mặc quần áo đẹp, hiểu lễ phép, lông mi đẹp, nhan sắc đẹp…… Cô đều nói hết, thật sự không còn gì để nói.
“Ừ, nghe cô nói vậy hình như rất thích hoa hồng của tôi,” Tư Nội Khắc thưởng thức ảnh chụp trong tay, hắn quét mắt Thơ Ngữ Lam đang gật đầu lia lịa vô cùng chân thành, động tác thủ hạ đột nhiên dừng lại.
Thơ Ngữ Lam tức khắc căng thẳng trong lòng, cảm giác không có chuyện tốt.
Sau đó cô liền thấy nam nhân mắt lục nhíu mày nói: “Nhưng tôi không hy vọng người khác cũng thích người tôi thích, làm sao bây giờ?”
“Tôi đây……” Thơ Ngữ Lam muốn nói tiếp, lại bị nam nhân xua tay cắt ngang.
Tư Nội Khắc câu môi, cười âm trầm: “Huống chi, từ biểu tình Thơ tiểu thư mà nói, cô có chút khẩu thị tâm phi.”
“Không! Tuyệt đối không có!!” Thơ Ngữ Lam vừa thấy sắc mặt Tư Nội Khắc âm trầm đi, bị dọa sợ run.
Cô đã thấy qua nam nhân giáo huấn Trần Cường, hình ảnh kia khiến da đầu cô tê dại không dám thấy lần hai, hiện tại…… Cô sợ trêu chọc nam nhân, cô cũng bị đối đãi như vậy.