Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 941: Một ngày làm thầy (10)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mấy đứa học tra viết kiểm điểm năm ngàn chữ, có thể viết ra thứ gì được.

Sơ Tranh nhìn chữ mà nhức cả đầu.

Đây là chó bò sao?

Chó bò cũng đẹp hơn cái này.

Thế là tổ bốn người ban bá vừa viết xong kiểm điểm, liền nhận được bảng chữ mẫu quan tâm của cô Nguyễn.

Tổ bốn người ban bá: "..."

Ô ô ô, bọn họ không bao giờ đánh nhau nữa.

Thời tiết càng nóng bức, học kỳ này cũng đã kết thúc.

Tô Hợp vừa được nghỉ liền biến mất tăm, nhà của nguyên chủ ở chỗ bà mợ quỷ hút máu kia, cho nên Sơ Tranh cũng không có ý định trở về.

Sau khi nghỉ Sơ Tranh liền dễ dàng hơn nhiều.

Vương Giả phát nhiệm vụ phá sản cũng không phải nhiều lắm, đại đa số thời điểm chỉ là một chút nhiệm vụ nhỏ.

Mỗi thế giới thân phận của cô sẽ khác biệt, số tiền nhiệm vụ cũng sẽ có biến hóa.

Vương Giả sẽ không để một giáo viên như cô, đi mua một tòa cao ốc.

Cái hệ thống nát này còn rất trâu chó.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô khen ta thì khen đi, vì sao còn muốn mắng ta? 】 Vương Giả kháng nghị.

"Ta vui lòng, mi cắn ta đi."

【 Chó mới cắn người. 】 Vương Giả nhỏ giọng lầu bầu.

"Mi chính là chó điên, vốn là chó."

【...】

Đột nhiên rất muốn nổ tung tại chỗ, cùng tiểu tỷ tỷ đồng quy vu tận luôn.

Ngay lúc Sơ Tranh và Vương Giả nói mò với nhau, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Sơ Tranh nhìn về phía cửa một chút, lúc này, ai?

Tô Hợp?

Tô Hợp có chìa khoá.

Không thể nào là cô ta...

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa tiếp tục.

Sơ Tranh ngồi gần một phút đồng hồ, rồi mới đi mở cửa.

Đứng phía ngoài là một người đàn ông, tuổi tác không khác cô là bao, tướng mạo kia, Sơ Tranh nhìn một chút liền nhận ra là ai.

Chính chủ mà mợ của nguyên chủ luôn luôn lấy cớ để đòi tiền.

Người đàn ông không có biểu tình gì, nhìn qua có vẻ không vui.

"Đây là thiếp mời hôn lễ, đến lúc đó chị nhớ tới."

Người đàn ông đưa thiếp mời và hộp kẹo hỉ cho Sơ Tranh, sau đó liền xoay người đi.

Sơ Tranh: "..."

Quỷ mới đi.

Lại muốn lừa tiền của ta!

Sơ Tranh từ chối có mặt ở hôn lễ, mợ không dám tới tìm Sơ Tranh, thường xuyên dùng điện thoại của người khác gọi điện cho cô, trong sổ đen của Sơ Tranh có cả một chuỗi dãy số.

Bởi vì Sơ Tranh không có mặt, dẫn đến mợ tức giận đến mức ở trước mặt thân thích hung hăng nói cô thành sói mắt trắng.

Hiện tại thân thích của Nguyễn gia đều biết, cô là một con sói mắt trắng.

Sơ • sói mắt trắng • Tranh: Ta là một con sói không có tình cảm, nhưng không phải trợn trắng mắt.

-

Kỳ nghỉ hè hai tháng, nhoáng một cái liền trôi qua.

Ngày khai giảng, Sơ Tranh đúng giờ đến trường học.

Đã có không ít người đến trường học báo danh, học sinh mới cũng không ít.

"Cô Nguyễn, cô có rảnh không?" Giáo viên sát vách hỏi cô.

"Không." Sơ Tranh cũng không ngẩng đầu lên đáp.

"Cô giúp tôi đưa cái này đến chỗ hiệu trưởng được không, tôi không đi được, xin nhờ cô." Giáo viên sát vách hoàn toàn không để ý tới lời cự tuyệt của Sơ Tranh.

Mặc dù một số giáo viên sẽ tụm lại phe Tô Hợp, nhưng cũng có một bộ phận giáo viên không có động tác gì.

Từ sau khi tính cách Sơ Tranh phát sinh biến hóa, mặc dù cô nhìn qua lạnh như băng, nói cái gì cũng "không" "không có" "không biết", nhưng có đôi khi cô vẫn sẽ giúp đỡ giải quyết một vài vấn đề.

Sơ Tranh đưa đồ vật đến văn phòng, hiệu trưởng không ở đây, Sơ Tranh liền trực tiếp đặt trên mặt bàn.

Cô vừa chuẩn bị ra ngoài, hiệu trưởng và một giáo viên khác cùng nhau tiến vào.

"Tiểu Nguyễn, cô đến rất đúng lúc."

Hiệu trưởng thấy cô, nhanh chóng gọi cô lại.

Sơ Tranh bị gọi về văn phòng: "Tiểu Nguyễn, nghe nói tiết của cô thì kỷ luật của lớp 10/18 rất tốt?"

"Vẫn tốt." Sơ Tranh khiêm tốn một chút.

"Ha ha ha, lúc trước còn cảm thấy cô tuổi trẻ, tính cách lại tốt, có lẽ không áp được những đứa trẻ nghịch ngợm hay gây chuyện này, không ngờ khi cô lên lớp kỷ luật lại là tốt nhất." Hiệu trưởng uyển chuyển dùng tính cách tốt, thay thế cho cô dễ bị bắt nạt.

"Ừ..."

Cho nên trọng điểm là gì?

Chỉ khen ta một chút?

Hiệu trưởng ở bên kia tự mình nói nửa ngày.

Sơ Tranh miễn cưỡng đáp lời.

Rốt cuộc hiệu trưởng cũng nhảy vào chủ đề chính.

"Là thế này, chủ nhiệm lớp của lớp 12/22, bởi vì một số nguyên nhân cá nhân mà rời chức, hiện tại thiếu một chủ nhiệm lớp, Tiểu Nguyễn cô có muốn thử dẫn lớp một thời gian không?"

Làm chủ nhiệm lớp rất mệt mỏi!

Nhìn lão Vương đi!

"Không muốn." Cô không muốn bị đám trẻ trâu kia gọi là lão Nguyễn đầu hói!

Lớp 12 không dễ mang, Sơ Tranh là một giáo viên vừa tới trường học không bao lâu, hiệu trưởng ngược lại có thể lý giải được.

Nhưng hiệu trưởng cũng không có ý định từ bỏ, bắt đầu lốp bốp giảng đạo lý lớn.

Cái gì mà người trẻ tuổi phải khiêu chiến chính mình một chút.

Ngày nào ta cũng khiêu chiến với tốc độ phá sản của mình, như thế còn chưa đủ sao?

Rồi cái gì mà đây là khảo nghiệm trường học cho cô, hiện tại mang lớp 12, về sau thăng chức tăng lương không thành vấn đề.

Vấn đề là ta không cần thăng chức tăng lương, ta muốn từ chức.

Làm hiệu trưởng, trình tẩy não chuyên nghiệp phải đạt đến bằng tiến sĩ, cho dù Sơ Tranh không bị tẩy não, cũng bị ông ta nói đến bực bội.

"Cứ quyết định như vậy đi, Tiểu Nguyễn cố lên, trường học coi trọng cô."

"???"

Ta chưa đồng ý nha!!

Hiệu trưởng giả bộ nghe điện thoại, lập tức bỏ chạy khỏi văn phòng.

Má ơi!

Còn có thể thế này nữa?

Để cho một nhóc đáng thương vừa tiến vào xã hội như ta, còn chưa bị xã hội nhúng chìm trong một đống chuyện lằng nhằng, đảm nhiệm một chức vị nặng nề như thế, thích hợp sao!

-

Lớp 12/22, mới từ lớp 11 thăng lên, lớp 12 là năm học mấu chốt nhất.

Sơ Tranh tâm tình rất không tươi đẹp ôm đồ vật đi trên hành lang.

Tổ bốn người ban bá ghé vào trên bệ cửa sổ gọi cô: "Cô Nguyễn cô Nguyễn."

"Làm gì?"

"Cô còn dạy chúng em không?" Ban bá số hai hỏi: "Em nghe nói cô muốn đi dạy lớp 12."

"Không dạy." Cô dạy lớp 12, lại là chủ nhiệm lớp, tiết học của lớp khác cũng không dạy nữa.

Tổ bốn người ban bá không biết là thở phào hay là thế nào.

Rốt cuộc cũng không bị cô Nguyễn tàn phá nữa rồi.

Thời gian hạnh phúc của bọn họ sắp tới rồi.

"Cô Nguyễn, em nói cô nghe, lớp 12/22 này, không dễ dạy đâu, cô có biết tại sao chủ nhiệm lớp lúc trước của bọn họ lại đi không?" Ban bá số ba bát quái với Sơ Tranh.

"Sao lại đi?"

Ban bá số ba thần bí hề hề: "Bị học sinh chỉnh đến không tiếp tục ở lại được nữa, nên mới đi."

Sơ Tranh: "..."

Hung tàn như vậy?

"Cô Nguyễn cô cẩn thận nha."

Ở trường học, không cùng cấp đều không ở chung một lầu dạy học, giáo viên tất nhiên cũng sẽ không ở chung với nhau, cho nên đối với các cấp học khác, Sơ Tranh không hiểu rõ chút nào.

Đột nhiên hoảng đến một nhóm.

Sơ Tranh tìm tới lớp 12/22, ở bên ngoài phòng học nhìn vào bên trong.

Phòng học rất yên tĩnh.

Dù sao trong phòng học chỉ có mấy người ngồi.

Lớp khác bây giờ đã ngồi đầy, lớp này mới lẻ tẻ mấy người.

Ngày đầu tiên đi học mà có nhiều người đến trễ như thế, rất tốt!

Sơ Tranh nhìn cửa phòng học nửa mở một chút trước, không có trò đùa dai đùa ác gì.

Cô đẩy cửa ra đi vào, bạn học trong phòng học ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó lại cúi đầu, căn bản không để ý tới Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh đứng trên bục giảng: "Những người khác đâu?"

"Cô giáo, việc này cô hỏi chúng em cũng vô dụng, cô phải hỏi những người không đến." Có người trả lời, giọng điệu rất bình thản, nhưng lời kia không hữu hảo chút nào.

Sơ Tranh cũng không tức giận, chỉ hỏi: "Các em đang làm gì thế?"

Nam sinh vừa nói kia, lần nữa lên tiếng: "Chơi game."

Sơ Tranh đi xuống: "Game gì?"

"Ăn gà."