Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh tiếp tục nói: "100 điểm trở lên, sai đề chép mười lần."
"Cô, em chỉ thiếu có một điểm nữa, là được 130, cũng phải chép sao?" Một bạn học ngồi ở hàng phía trước giơ tay.
"Thanh Hoa thiếu một điểm, sẽ để cho em lên chắc?"
"..."
Cô Nguyễn lại học được cách mắng người.
Đây vẫn là giáo viên ngữ văn yếu đuối mềm mại của bọn họ sao?!
"80 điểm trở lên, sai đề chép hai mươi lần."
"60 điểm trở lên, sai đề chép ba mươi lần."
"60 điểm trở xuống, sai đề chép năm mươi lần."
Một chữ cuối cùng rơi xuống, phía dưới trong nháy mắt nổ tung.
Năm mươi lần là muốn chép chết bọn họ sao?
"Cô, đừng như vậy mà."
"Năm mươi lần... Muốn chết à!"
"Cô, trước kia cô không như vậy."
Các bạn học mồm năm miệng mười kháng nghị.
Đối mặt với kháng nghị phía dưới, Sơ Tranh chống lên bệ giảng, không nhanh không chậm nói: "Đó là lúc trước." Hiện tại ta vẫn là Nguyễn Sơ Tranh ban đầu kia sao? Ngây thơ!
"Nhưng mà cô..."
"Ngại năm mươi lần quá ít, tôi có thể cho em thêm một trăm lần."
"..."
Mẹ nó!!
Các bạn học hai mặt nhìn nhau, giáo viên Ngữ Văn mềm mại yếu đuối, sao phong cách bỗng nhiên lại biến thành cao lãnh rồi!
Càng quỷ dị hơn chính là, bọn họ phát hiện, tổ bốn người ban bá mà trước đây có lẽ đã sớm nhảy dựng lên, hôm nay lại không rên một tiếng.
Không có ban bá làm chỗ dựa, đại bộ phận bạn học cũng không dám đối kháng chính diện với Sơ Tranh.
"Về sau thi tốt một chút, sẽ không cần chép." Sơ Tranh nói: "Cố lên."
"..."
Học tra không xứng có được họ tên.
Sơ Tranh liệt kê ra lỗi sai trên bài thi, sau đó bảo bọn họ nghiêm túc chép phạt, cũng không dạy bài mới.
Mới đến, cô cần chậm rãi.
Tan học.
Sơ Tranh đụng phải Tô Hợp trên hành lang.
Biểu cảm của Tô Hợp khó coi trong một cái chớp mắt, cô ta khẽ cắn môi, hạ giọng: "Cô Nguyễn, chuyện ngày hôm qua nếu cô dám nói lung tung, tôi sẽ không để yên cho cô đâu."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Tôi không rảnh rỗi như cô." Hình tượng đại lão không cần nữa à! Sao có thể tùy tiện bát quái!
"Hừ."
Tô Hợp giẫm lên giày cao gót, lộp cộp rời đi.
-
Tô Hợp tan tầm ra ngoài xem phim với bạn bè, trở về hơi trễ.
Cô ta phát hiện bên ngoài phòng có một cái thùng giấy nhỏ, Tô Hợp đưa mắt nhìn, phía trên là đồ điện Tô Ninh...
Tô Hợp mở cửa đi vào, bên trong một trận mát mẻ.
Năm nay nóng sớm, đã mở điều hòa nhiệt độ, nhưng phòng này không có điều hòa, ngày nào cũng chỉ có thể dùng quạt điện hạ nhiệt độ.
Đã đề cập với trường học rất nhiều lần, trường học nói nghĩ cách, nhưng mãi mà không có phản ứng.
Chẳng lẽ trường học trang bị điều hoà cho rồi?
Tô Hợp nghĩ như vậy, vội vã vào nhà.
Kết quả phát hiện trong phòng làm gì có điều hòa nào.
Cửa phòng Sơ Tranh mở ra, khí lạnh phát ra từ căn phòng kia, Tô Hợp đi vào nhìn lên, ở trong góc phòng có một cái điều hòa đứng thẳng.
"Điều hoà của cô từ đâu tới?"
Tô Hợp trực tiếp đi vào, không nhìn thấy Sơ Tranh, cô ta quay đầu nhìn phòng vệ sinh bên ngoài, bên trong có âm thanh.
Tô Hợp nhìn chằm chằm vào phòng vệ sinh vài giây.
"Nguyễn Sơ Tranh, điều hòa trong phòng cô từ đâu tới?"
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra.
Nữ sinh mặc đồ ngủ đứng ở bên trong, thần sắc lãnh đạm nhìn sang.
"Mua." Bằng không thì ta còn có thể trộm sao!
"Sao chỉ có cô có?" Tô Hợp tưởng rằng trường học mua, đáy lòng rất là tức giận: "Có phải là cô để người ta lắp đặt vào phòng của mình không?"
Chắc chắn là cô về sớm, gặp phải công nhân trang trí, rồi bảo người ta lắp đặt vào trong phòng cô.
Tô Hợp cảm thấy suy luận này thập phần hợp lý.
Lửa giận nơi đáy mắt từ từ bốc lên.
"Tôi tự mua, không lắp trong phòng tôi thì lắp ở đâu?" Sơ Tranh ôm một đống đồ vật vượt qua Tô Hợp đi ra.
"Cô tự mua?!"
Giọng nói của Tô Hợp cất cao hơn mấy phần, ngăn Sơ Tranh lại.
"Cô lấy đâu ra tiền, bà mợ kia của cô ngày nào cũng tìm cô đòi tiền, cô còn có thể có tiền mua điều hoà? Lừa gạt ai chứ?"
Sơ Tranh không nhịn được nói: "Mắc mớ gì tới cô, lại không dùng tiền của cô." Chúng ta chỉ là bạn cùng phòng xa lạ sống chung dưới một mái nhà, ngươi lại muốn leo lên đầu ta làm mẹ ta quản đông quản tây, ai cho ngươi mặt mũi.
Sơ Tranh bưng vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chân vào phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Tô Hợp đuổi theo, xém chút bị cửa đụng vào mũi.
"Nguyễn Sơ Tranh!!"
Tô Hợp tức giận đến giơ chân.
Tô Hợp không tin Sơ Tranh thật sự có tiền mua điều hoà, cô ta gọi điện thoại cho trường học hỏi, kết quả trường học bên kia nói, chưa từng mua điều hòa.
Chẳng lẽ là cô thật sự tự mua?
Còn có trước đó ở tiệm cơm cô mời mấy học sinh kia ăn cơm... Đó cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
Tô Hợp càng nghĩ càng không đúng, một người vốn sống rất túng quẫn, đột nhiên vung tay quá trán tiêu tiền, sống thoải mái hơn mình, đáy lòng Tô Hợp rất khó chịu.
Trong cuộc sống có một loại người, chính là không thể nhìn người khác tốt hơn mình.
Tô Hợp tức giận đến không nhẹ, nhưng lại không có cách nào.
Cô ta ngồi một hồi rồi đi toilet rửa mặt, kết quả phát hiện trên bàn trống rỗng, trừ bàn chải, ly đánh răng và khăn mặt của cô ta vẫn còn, thì sữa tắm dầu gội biến mất hết, ngay cả bột giặt cũng không thấy.
Tô Hợp nhớ tới Sơ Tranh vừa ôm một đống đồ vật đi ra...
Biểu cảm của cô ta trong nháy mắt giống như cái vỉ pha màu, một hồi đổi một màu.
"Nguyễn Sơ Tranh cô mở cửa!!"
Tô Hợp đập cửa đến ầm ầm.
Bên trong không ai đáp lại.
Tô Hợp dùng sức đập mấy lần: "Nguyễn Sơ Tranh, sữa tắm trong phòng vệ sinh cô đưa đi đâu rồi!!"
"Nguyễn Sơ Tranh cô mở cửa ra cho tôi."
Ầm ầm ầm!!
Cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Tô Hợp không đứng vững, lảo đảo vào bên trong mấy bước.
"Sữa tắm trong phòng vệ sinh đâu?" Tô Hợp trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
"Vứt rồi."
"Vứt? Cô bị điên à!" Tô Hợp không thể tin la lối: "Cô dựa vào cái gì mà vứt đi?!"
Đậu má!
Đồ của ta ta còn không thể vứt?
Còn phải đến hỏi ngươi chắc?
Ngươi là cái thá gì chứ!!
"Dựa vào tôi mua." Sơ Tranh khoanh tay trước ngực nhìn cô ta: "Tôi vứt đồ của mình, có vấn đề gì?"
"..."
Từ khi Tô Hợp chuyển vào, mang tới một chút vật dụng hàng ngày, sau khi dùng hết, thì vẫn dùng của nguyên chủ.
Dùng hết còn giục nguyên chủ đi mua, bình thường nhờ nguyên chủ mua chút đồ vật nhỏ, cũng không trả tiền.
Nguyên chủ dễ bắt nạt.
Nhưng hiện tại không giống.
Sơ Tranh cũng không dễ bắt nạt như vậy.
Cô có tiền, cô có thể tình nguyện dùng số tiền này mời ban bá ăn cơm uống nước, cũng không cho con chó điên này dùng.
Tô Hợp bên kia không biết xoay chuyển mấy vòng trong lòng, đột nhiên lại lý lẽ hùng hồn lên: "Tôi vừa nhìn thấy cô cầm đồ vật về phòng, cô không cho tôi dùng thì không cho tôi dùng, nói vứt đi cái gì, Nguyễn Sơ Tranh, cô làm người đừng có dối trá như vậy."
Nói xong, Tô Hợp còn trợn mắt trừng một cái: "Không phải chỉ là dùng chút đồ của cô thôi sao, giống như không ai mua nổi không bằng, còn hẹp hòi như vậy làm gì?"
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: "Mua được còn dùng của tôi, cô keo kiệt à?"
Tô Hợp: "..."
Tô Hợp xém chút một hơi không đi lên được.
Đôi mắt đẹp trừng Sơ Tranh, giống như muốn trừng ra một lỗ thủng trên người cô vậy.
Nguyễn Sơ Tranh trước kia mềm mại yếu đuối, nhìn rất dễ bắt nạt, rốt cuộc không hề tìm thấy một chút vết tích nào trên người cô gái này nữa.
Cô gái trước mặt này lạnh lùng, đạm mạc, cường thế, quanh thân quanh quẩn khí chất tôn quý thanh nhã.