Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ngồi ở tầng hầm.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa.
Có người đi xuống.
Cô lách mình trốn vào trong góc.
Người xuống chính là một ông lão, một đầu tóc bạc trắng, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cũ kỹ, chống gậy, từng bước từng bước đi xuống.
Ông lão đi đến bậc thang cuối cùng, đứng ở đó một lúc.
Sau đó vòng qua phía sau cầu thang, tìm tòi trên mặt đất tận trong cùng, sàn nhà bị ông ta mở ra, sau đó ông ta giơ tay vào trong cơ quan xoay chuyển.
Sơ Tranh: "..."
Cái thứ quái quỷ này giấu cũng quá kỹ rồi!!
Cơ quan di động, vị trí bên trái tầng hầm, có một cánh cửa chậm rãi mở ra.
Sơ Tranh nhìn bên kia một chút, là một cái cầu thang âm tường.
Ông lão chống gậy đi vào.
Cổ tay Sơ Tranh nhoáng lên một cái, ngân tuyến bao vây cô lại, thân hình của cô lập tức biến mất trong không khí.
Sơ Tranh theo ông lão đi vào.
Bên trong chính là một căn phòng trống rỗng.
Không có gì cả.
Chí ít Sơ Tranh không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ông lão đứng ở cửa vào, thần sắc tang thương không nói được nên lời: "Trì Kính, ta biết ngươi ở đây."
Giọng nói của ông lão yếu ớt, rõ ràng là gian phòng không có một ai.
Ông ta lại giống như đang đối mặt với một người.
Trì Kính...
Quả nhiên là thẻ người tốt của cô.
Nhưng đây là cái kịch bản gì?
Sơ Tranh không hiểu lắm, quyết định... quan sát trước đã.
Ông lão đột nhiên thở dài: "Đã nhiều năm như vậy, ta biết, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ biến thành ác mộng của Đới gia chúng ta."
Sơ Tranh cảm thấy đằng sau hơi lạnh, sau đó là một cỗ gió thổi qua người cô.
Ông lão đột nhiên lảo đảo về phía trước một cái, gậy tuột khỏi tay, ông lão trực tiếp ngã xuống đất.
Ở giữa phòng.
Một đoàn sương mù màu đen dần dần ngưng tụ, dần dần lộ ra hình cái ghế.
Cái ghế kia hoàn toàn dùng xương khô mà đắp nặn lên.
Tay nắm của ghế là hai cái đầu lâu.
Trong hốc mắt trống trơn, có ngọn lửa màu đen thiêu đốt, tựa như vật sống, đang yếu ớt nhìn chăm chú.
Đó là màu sắc duy nhất trên cái ghế bằng xương khô bạch cốt dày đặc.
Sơ Tranh chớp mắt một cái, trên ghế trống rỗng, liền có một người ngồi.
Người kia mặc một thân trường bào cổ phục màu đen, mũ trùm đội trên đầu, làm cho người ta hoàn toàn không thấy rõ hình dáng.
Chân dài từ dưới áo choàng lộ ra, giao điệp lên nhau, hai tay đặt trên hai cái đầu lâu của ghế, như quân vương giáng lâm trong đêm tối.
Ghế dựa bằng xương khô màu trắng, người màu đen, màu sắc đối lập.
Đới lão gia run rẩy ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn người trên ghế.
"Ngươi..."
"Ngươi hoàn toàn phá giải phong ấn rồi?"
Đới lão gia nhìn người trên ghế xương khô, toàn thân đều đang phát run.
"Thời gian trăm năm, cũng không tính là ngắn."
Thanh âm du dương của nam tử vang lên, mang theo chút ý cười, rất là êm tai, hoàn toàn không có cảm giác khủng bố.
Hô hấp của Đới lão gia trì trệ.
Đầu ngón tay nam tử gõ đầu lâu: "Đới gia trăm năm trường thịnh không suy, ân điển ta cho các ngươi, dùng rất tốt."
"A, không đúng, phải là ân điển các ngươi cướp đoạt từ chỗ ta."
Trên mặt Đới lão gia lại trắng hơn mấy tấc.
Đới lão gia che ngực, thở hai cái, cắn răng: "Ngươi bỏ qua cho hậu nhân của ta, có gì thì hướng đến ta, ta nguyện ý đến đền bù lại hết thảy tội nghiệt."
"Ha." Nam tử cười khẽ.
Hắn hơi ngửa ra sau, mũ trùm màu đen rơi xuống, lộ ra cái cằm trắng nõn của nam tử, còn có một đoạn đường cong trôi chảy hoàn mỹ của cần cổ.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nam tử liền cúi đầu xuống, lại là một mảnh màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Trì Kính, Đới gia mặc dù... mặc dù có lỗi với ngươi, nhưng mà trăm năm qua, cũng không ngừng cung phụng cho ngươi..."
Trì Kính cắt ngang lời ông ta: "Các ngươi cung phụng ta, vì muốn Đới gia trường thịnh không suy, chứ không phải là vì ta, đừng có nói dễ nghe như thế."
Thân thể Đới lão gia run rẩy.
"Ngươi muốn phá hủy Đới gia?"
"Đương nhiên." Trì Kính cười: "Ngươi bị người nhốt một trăm năm, cướp đoạt lực lượng, ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?"
Trong giọng nói của hắn không có một chút oán khí.
Sạch sẽ, giống như giọng điệu khi đang cùng người khác nói chuyện phiếm.
"Bọn họ không biết gì cả." Đới lão gia rống lên một tiếng, nhưng rất nhanh trên mặt cũng chỉ còn lại cầu khẩn: "Ta không nói gì cho bọn họ biết cả, đến chỗ này của ta, liền kết thúc, Trì Kính, bỏ qua bọn họ đi."
Đới lão gia tử vốn đang ngồi dưới đất, lúc này trực tiếp quỳ xuống.
"Chỉ cần ngươi bỏ qua cho bọn họ, ngươi muốn thế nào cũng được."
Trì Kính không lên tiếng.
Bên trong đầu lâu dưới tay hắn, ngọn lửa màu đen lúc lớn lúc nhỏ.
Toàn bộ không gian lâm vào trong an tĩnh quỷ dị.
Giây lát, nam tử như quân vương kia cười nói: "Không thể."
Hắn muốn Đới gia diệt vong.
Con cháu đời đời, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
"Nhưng ta rất hào phóng, có thể lưu lại một chút thời gian, để các ngươi hưởng thụ một chút niềm vui gia đình."
Lúc này không thừa dịp ông ta bệnh mà đòi mạng đi, còn cho cơ hội thở dốc, cái này và tự sát khác nhau ở chỗ nào.
"Ngu xuẩn." Sơ Tranh mắng một tiếng.
Trì Kính đột nhiên nhìn về phía Sơ Tranh bên này.
Sơ Tranh: "..."
Má ơi!
Hắn không có khả năng nhìn thấy được a!
Trì Kính rất nhanh liền dời ánh mắt, tựa hồ chỉ là tùy ý nhìn về phía đó một chút.
Sơ Tranh ở phía sau di động mấy bước, từ bên trái di động đến bên phải.
Lại từ bên phải di động đến bên trái, cuối cùng còn tiến lên, đi đến trước mặt Trì Kính lung lay.
Trì Kính đều không có phản ứng.
Nhìn không thấy nha.
Làm ta sợ muốn chết.
Sơ Tranh che miệng, không bao giờ mắng chửi người ra tiếng nữa.
Như thế này mới là an toàn nhất!
"Các ngươi hưởng thụ trăm năm, cũng đủ rồi không phải sao?"
Trì Kính vung tay lên, thân ảnh biến mất, ghế dựa bằng xương khô cũng chầm chậm hóa thành sương mù màu đen, cuối cùng tiêu tán.
Sơ Tranh: "!!!"
Ta XXX!
Đi đâu rồi?
-
Sơ Tranh không tìm được Trì Kính, phiền muộn theo Đới lão gia đi lên.
Cô cứ nghênh ngang như vậy đi ở phía sau, vú Hà và hai người hầu khác, đang tìm Đới lão gia khắp nơi, Sơ Tranh đi theo phía sau, cũng không ai phát hiện ra cô.
"Ông nội, ông đi đâu vậy?"
Đới Tòng Vinh từ bên ngoài tiến vào.
Vú Hà đột nhiên tới nói, không thấy Đới lão gia đâu.
Tìm trong biệt thự một vòng không có, anh ta đang định ra ngoài tìm, vú Hà liền đến gọi anh ta.
Thượng Tĩnh vẫn còn ở đây, vừa rồi cô ta cũng giúp đỡ tìm người.
"Đới lão gia, mặc kệ ông tin hay không, nơi này của ông xác thực có chút không đúng..."
Đới lão gia giơ tay, ngăn cản Thượng Tĩnh nói tiếp.
Thượng Tĩnh nhíu mày, nhưng cũng không nói tiếp.
Đới lão gia chống gậy: "Tòng Vinh, cháu theo ta vào thư phòng."
"Dạ, vâng."
Đới Tòng Vinh nói với Thượng Tĩnh hai câu, bảo cô ta ở phía dưới chờ một lát, đi theo Đới lão gia lên lầu.
Thượng Tĩnh lui lại mấy bước, Sơ Tranh đột nhiên đi đến bên cạnh cô ta, duỗi chân ra ngáng đường cô ta một cái.
Thượng Tĩnh không có phòng bị, bịch một tiếng ngã xuống sàn nhà.
Đới lão gia và Đới Tòng Vinh đang lên lầu, đồng thời quay đầu nhìn qua.
Thượng Tĩnh nằm rạp trên mặt đất, tư thế có chút bất nhã.
Lúc này đang chật vật đứng lên, đối diện với ánh mắt của hai người, Thượng Tĩnh quẫn bách không chịu được, trên mặt cũng nhịn không được đỏ hồng.
"Đại sư, không... Không sao chứ?" Đới Tòng Vinh chần chờ hỏi.
"Không sao, tôi xem dưới ghế sofa một chút." Thượng Tĩnh chịu đựng đau đớn, qua loa Đới Tòng Vinh.
"Ồ ồ..."
Nhìn dưới ghế sofa mà cần làm ra động tĩnh lớn vậy sao?
Phía dưới ghế sofa có gì đáng xem?