Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 883: Hoàng ngự giang sơn (25)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nữ hoàng sai người điều tra rõ việc này.

Cũng giống như trong trí nhớ của nguyên chủ.

Nhưng mà lần này bị nhốt lại chính là Hoàng gia.

Ôn gia cũng liên quan đến chuyện này, nhưng chỉ bị cấm vệ quân quản thúc.

Ninh Diêu bị nữ hoàng cấm túc, không cho phép rời khỏi cung điện của mình.

"Bãi triều."

Nữ hoàng khí thế hung hăng rời đi, đoán chừng phải ngủ không yên mấy ngày.

Ôn Ngô ở ngoài điện gọi Sơ Tranh lại.

"Tiểu Tranh, chuyện ngày hôm nay, có phải con đã sớm biết không?"

"Phụ quân, sao con biết được, cha nghĩ nhiều rồi." Thần sắc Sơ Tranh không hề thay đổi.

Ôn Ngô khẽ nhíu mày, ông nhìn quanh hai bên, hạ giọng: "Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng nhằm vào Ôn gia chúng ta, thật sự không phải là con đã làm gì đó?"

Ôn Ngô cũng không biết vì sao.

Chính là cảm thấy chuyện này, có quan hệ với cô.

Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Con không biết."

"Con thật sự không biết?"

"Không biết."

Ôn Ngô nhìn nữ nhi trước mặt.

Ông càng ngày càng không hiểu được cô.

"Sắp tới con cẩn thận một chút, đừng làm chuyện gì thiếu suy nghĩ." Ôn Ngô căn dặn Sơ Tranh.

"Vâng."

-

Sơ Tranh và Ôn Ngô nói dứt lời, rời đi từ trên con đường nhỏ.

"Hoàng tỷ, thủ đoạn rất khá."

Ninh Diêu che chiếc ô màu xanh, đứng ở cuối con đường nhỏ, màn mưa làm mơ hồ dung mạo của ả, cũng làm mơ hồ thanh âm của ả.

Sơ Tranh không nghe rõ lắm, cô bất động thanh sắc đi lên phía trước mấy bước.

"Ngươi nói cái gì."

"Chuyện ngày hôm nay, Hoàng tỷ làm rất đẹp." Đến cuối cùng ả mới phát hiện, mình mới là con mồi.

Đáy lòng Ninh Diêu vừa hận vừa tức.

Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Có quan hệ gì với ta?"

Ninh Diêu cắn răng: "Hoàng tỷ, đã đến mức này, chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề, che che giấu giấu làm gì."

Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung nói: "Đồ vật là ngươi chuẩn bị, người là ngươi an bài, cấm vệ quân là của bệ hạ. Chuyện này, có quan hệ gì với ta?"

Một xu quan hệ cũng không hề có!

Ninh Diêu: "..."

Hình như nói cũng không sai.

Nhưng nếu như cô không ở chính giữa gây trở ngại, thì bây giờ người bị giam lại chính là Ôn gia, chứ không phải ngoại gia của ả.

Đáy mắt Ninh Diêu dần dần dày đặc hận ý: "Hoàng tỷ, dáng vẻ ăn chơi trác táng trước kia của ngươi, đều là giả vờ?"

Sao mình lại bị nàng lừa gạt nhiều năm như thế chứ?

Trên thế gian này không có những chuyện giả thần giả quỷ đó, vậy đây chính là cách giải thích tốt nhất.

Những năm này đều là nàng giả vờ!!

Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.

Con người bây giờ ấy mà, thường thích như vầy, những chuyện mình không thể nào hiểu được, cưỡng ép gán cho nó một cái lý do, rồi tin là thật.

Ngươi cảm thấy thế thì là thế thôi.

Dù sao cũng không ảnh hưởng đến chuyện ta giết ngươi.

"Còn có chuyện gì không?" Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Không có chuyện gì ta đi trước."

Thẻ người tốt vẫn chờ ta trở về thu... Ăn cơm trưa đó.

"Hoàng tỷ gấp gáp như vậy làm gì." Ninh Diêu ngăn Sơ Tranh lại.

Sơ Tranh liếc mắt.

Hạt mưa rơi trên thảm thực vật, ào ào rung động, sương mù tung bay giữa đất trời, cảnh sắc xa xa cũng đã không thấy rõ.

"Bằng không thì, còn muốn đánh ngươi sao?" Sơ Tranh hơi chần chờ: "Nếu như ngươi muốn, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi."

Cơ hồ là vừa dứt lời, Sơ Tranh liền trực tiếp động thủ.

Thời gian của ta thật sự rất eo hẹp!

-

Toàn thân Sơ Tranh đều bị nước mưa thấm ướt.

Ninh Diêu nằm dưới đất, che lấy thân thể, đau đến mặt mày nhăn nhó.

"Ngươi..."

"Không cần khách khí." Ngươi mời ta đánh mà.

Sơ Tranh nhặt cây dù giấy ở dưới đất lên, mở ra, bưng khí thế đại lão rời đi.

Dù giấy đột nhiên chụp xuống, trực tiếp chụp đầu cô vào trong đó.

Sơ Tranh: "..." Ngọa tào!!

Sơ Tranh nhanh chóng nhìn về phía sau một chút, Ninh Diêu cong lưng, không nhìn bên này của cô.

Còn tốt còn tốt.

Không trông thấy.

Sơ Tranh lập tức dịch chuyển dù đi, ngẩng đầu bước đi.

Cái dù rách nát gì, chỉ dùng nó đánh một trận, mà đã hỏng mất rồi!

Sơ Tranh đội mưa đi ra ngoài, Mộc Miên trông thấy cô như vậy, giật mình, cuống quít bung dù đi qua: "Điện hạ, sao ngài lại đi ra ngoài như thế, dù của ngài đâu?"

Sơ Tranh: "..."

Đánh nhau làm hỏng.

"Ném rồi."

Mộc Miên: "???"

Ném đi làm gì hả?

-

Tử Vi cung.

Sơ Tranh vừa bước vào cửa cung, một bóng người lướt nhanh mà tới, không để ý y phục cô ướt sũng, trực tiếp nhào vào trong ngực cô.

"Điện hạ, ngài về rồi."

"Ừ." Sơ Tranh giọng điệu bình thản, hoàn toàn không nghe ra dị dạng: "Ăn chưa?"

"Chưa, chờ điện hạ." Yến Ca ngước mắt, giữa hai đầu lông mày vẫn còn tồn tại chút ngây thơ, nhuộm lên mấy phần thấp thỏm: "Điện hạ ăn chưa?"

Giọng điệu kia giống như sợ Sơ Tranh ăn ở bên ngoài rồi, không ăn cùng hắn nữa vậy.

"Chưa."

Con ngươi Yến Ca hơi sáng lên: "Vậy ta bồi điện hạ ăn nhé. Trên người điện hạ ướt hết rồi, thay y phục trước đi."

Giả vờ!

Ta xem ngươi diễn thế nào!

Sơ Tranh ôm hắn đi vào bên trong: "Ngươi thay cho ta."

Giọng điệu ra lệnh.

Không cho phép cự tuyệt.

Yến Ca: "..."

Trầm mặc gần ba giây.

Yến Ca đỏ mặt gật đầu.

Ngón tay Sơ Tranh trượt xuống đến bên hông hắn, Yến Ca hơi co rúm lại: "Điện hạ, nhột."

Sơ Tranh buông hắn ra một chút, Yến Ca liền cách xa cô ra một tí, có thể là cảm thấy không tốt lắm, lại từ từ dựa tới.

Sơ Tranh trở về phòng, Yến Ca hỏi Mộc Miên y phục để ở đâu, chủ động đi chọn y phục.

Hắn cầm xiêm y trở về, Sơ Tranh đã cởi áo khoác ra.

Áo trong đơn bạc, phác hoạ dáng người mỹ lệ của nữ tử đến vô cùng tinh tế.

Cánh tay ôm y phục của Yến Ca siết chặt.

"Nhìn ta làm gì." Nhìn thì y phục của ta liền có thể tự thay à?!

Yến Ca hoàn hồn, cúi đầu đi tới.

Hắn buông y phục xuống, ánh mắt không dám nhìn lên trên người Sơ Tranh, cẩn thận tới gần Sơ Tranh, cởi dây lưng áo trong cho Sơ Tranh.

Hơi thở của Sơ Tranh phun tới, cực kỳ nóng bỏng.

Đầu ngón tay Yến Ca hơi phát run, kéo dây lưng ra.

"Điện hạ, mưa lớn như vậy, ngài đi làm gì vậy?" Yến Ca thay đổi vị trí lực chú ý của mình, quả nhiên tỉnh táo hơn không ít.

"Ngươi không biết?"

"Điện hạ không nói cho ta biết, sao ta có thể biết được?" Yến Ca chuyển tới phía sau Sơ Tranh, trút bỏ y phục ướt ra.

Phần lưng của nữ tử hoàn toàn phơi bày ra trước mắt.

Đường cong trôi chảy hoàn mỹ, mỗi một nơi đều hoàn hảo, không mảy may dư thừa.

Yến Ca khẽ nghiêng đi, dời ánh mắt, mở y phục ra, mặc vào cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh tự buộc dây lưng, ngại Yến Ca quá chậm, tự thay hết những thứ còn lại.

Để hắn thay y phục cho mình.

Sơ Tranh cảm thấy là đang trì hoãn thời gian của mình.

Chờ Yến Ca lấy lại tinh thần từ cảnh sắc mình vừa nhìn thấy, Sơ Tranh đã mặc xong cả áo khoác luôn rồi.

"Điện hạ... Không phải ta thay cho ngài sao?"

"Ngươi quá chậm."

"..."

Sơ Tranh lười ra ngoài, bảo Mộc Miên đưa cơm vào phòng.

"Điện hạ, vừa rồi ngài đi làm gì thế?" Yến Ca vẫn rất tò mò, quấn lấy Sơ Tranh hỏi.

"Ngươi thật sự muốn biết?"

"Ừ." Yến Ca gật đầu, trong con ngươi có ánh sáng lộng lẫy chớp động.

Sơ Tranh ra hiệu hắn tới gần một chút.

Yến Ca chống đỡ thân thể, dịch về phía Sơ Tranh.

Thân thể lắc lắc, Yến Ca không chống được, lập tức nghiêng xuống, hắn cuống quít giữ vững thân thể.

Ngước mắt lên, đập vào đáy mắt là gương mặt phóng đại của Sơ Tranh.

Hai người dựa vào quá gần, có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau một cách rõ ràng.

Hơi thở như có như không, đảo qua hai gò má Yến Ca.

Hắn nhấp nhẹ môi dưới, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.

Sơ Tranh nghiêng về phía trước một chút, Yến Ca giống như bị kinh hách, bỗng nhiên nhắm mắt lại, ngừng thở.