Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 839: Võng hồng đầu bảng (23)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tấm hình này tuôn ra không bao lâu, chủ blog kia lại bắt đầu tung ra chuyện khác.

Lúc trung học bởi vì đánh nhau mà bị quản giáo.

Cao trung xém chút nữa náo chết người bị khai trừ.

Còn từng ở quán bar, lêu lổng cùng một đám không đứng đắn, có ảnh chụp làm chứng, ảnh chụp mặc dù có chút mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra, là Phó Trì thời kỳ thiếu niên.

Thậm chí còn có người biết chuyện lộ ra, hắn từng ngủ với Phó Trì cái gì gì đó.

Đừng thấy Phó Trì mặt ngoài cao lãnh như, trong âm thầm còn chơi bời kinh hơn người khác nhiều.

Nói đến thập phần tường tận, thậm chí ngay cả một số ít đặc thù trên người Phó Trì cũng có thể nói ra được.

Ở trên mạng, thiết lập nhân vật của Phó Trì chính là một tiểu ca ca thần tiên cao lãnh cấm dục ít nói.

Đột nhiên bị người tung ra nhiều chuyện xấu như vậy, giả thiết nhân vật trong nháy mắt liền sụp đổ, đám fan hâm mộ kêu thảm không tin.

Sơ Tranh nhìn những thứ này, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

-

Sơ Tranh bảo Ngô Thiên đi điều tra một chút xem cái tài khoản vạch trần này là của ai.

Cô gọi điện thoại cho Phó Trì, điện thoại thông, nhưng không ai tiếp.

Mi tâm Sơ Tranh cau lại: "Ngô Pháp, anh trông thấy Phó Trì không?"

"Phó tiên sinh ra ngoài mua đồ." Ngô Pháp trả lời đâu ra đấy.

"Ra ngoài lúc nào?"

"Được một lúc rồi."

Sơ Tranh tiếp tục gọi, lần này hắn nhận.

"Xin lỗi, vừa rồi đang lái xe, sao thế?"

"Anh ở đâu?"

"Anh đi mua chút đồ, có thể về hơi muộn."

Giọng điệu Phó Trì rất bình thường, giống như vẫn chưa phát hiện ra những chuyện trên mạng.

"Có chuyện gì không? Hay là cần anh mang thứ gì về?" Phó Trì hỏi cô.

"Anh phát định vị cho em." Sơ Tranh nói.

"Được." Hắn ngừng một chút: "Anh lập tức về liền đây."

Phó Trì không chần chờ chút nào, cúp điện thoại, rồi phát định vị qua cho Sơ Tranh.

Ở một trung tâm thương mại gần đây.

Sơ Tranh không mò ra Phó Trì đã trông thấy tin tức trên mạng hay chưa, nếu hắn chưa nhìn thấy, mình hỏi, chính là nhắc nhở hắn.

Nếu như hắn đã nhìn thấy, vậy bây giờ làm bộ không nhìn thấy, là có mục địch gì?

Thẻ người tốt thật khó nghĩ.

A a a a!!

Quả nhiên phải nhốt lại!!

Ngô Thiên rất nhanh trở lại: "Cô chủ, tra được. Tấm ảnh kia là có người sai chủ blog phát, cho tiền."

"Ai?"

"Không biết, tài khoản liên lạc, là acc nhỏ không có tin tức gì."

"..."

"Cô chủ, những tin vạch trần kia..." Ngô Thiên có chút bận tâm: "Ngài tin không?"

Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm, nhìn không ra hỉ nộ: "Tin cái gì?"

Ngô Thiên yếu ớt hỏi: "Ngài tin Phó tiên sinh..." Tấm ảnh kia nhìn rất chân thực.

Sơ Tranh ngước mắt, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người Ngô Thiên, giống như trong trời đất phủ đầy băng tuyết, có gió lạnh dần dần nổi lên.

Cô gằn từng chữ mà nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng hoài nghi hắn."

Mặc kệ tấm ảnh kia chụp thế nào, Phó Trì chắc chắn không biết rõ tình hình.

Về phần những chuyện xấu kia...

Hắn không phải loại người như vậy.

Thẻ người tốt của mình, lòng tin đối với hắn vẫn có.

Chắc chắn là có người đố kỵ với dung mạo siêu đẹp của vật nhỏ nhà cô.

Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Tiền giao dịch thế nào?"

Ngô Thiên: "Tiền mặt."

Sơ Tranh: "???" Ma quỷ sao?

Ngô Thiên tiếp tục nói: "Chủ blog kia nói là, giao dịch tiền mặt, trực tiếp đặt ở một chỗ, để hắn đi lấy, hắn căn bản không trông thấy là ai."

"Là người thì sẽ có vết tích, chỗ giao dịch kia, điều tra giám sát." Cô ngược lại muốn xem xem, là con chó điên nào hại vật nhỏ của cô.

"..." Ngô Thiên có chút khó khăn, nhưng giải quyết vấn đề cho cô chủ, chính là chức trách của hắn: "Để tôi suy nghĩ biện pháp một chút."

-

Sơ Tranh dựa theo định vị Phó Trì cho, tìm được xe hắn ở gara tầng hầm của trung tâm mua sắm, nhưng không nhìn thấy người.

Sơ Tranh lại gọi điện thoại, điện thoại vang lên trong xe, hắn không mang đi, cho nên định vị vẫn luôn dừng lại ở chỗ này.

Hắn đi đâu?

Sơ Tranh nghĩ đến cái gì đó, đi thẳng đến phòng quan sát của trung tâm mua sắm.

"Cô tìm..."

Sơ Tranh đập một xấp tiền xuống: "Camera ở gara tầng hầm, cho tôi xem một chút."

Hai bảo vệ liếc nhau, trải qua một phút đồng hồ giãy dụa trong lòng, lấy giám sát ra cho Sơ Tranh xem.

Sơ Tranh tìm xe của Phó Trì trên camera.

Phó Trì đỗ xe vào nhà để xe, vừa lúc ở trong phạm vi giám sát, hắn xuống xe, cúi đầu nhìn điện thoại, một lát sau ném điện thoại về trong xe, rồi đi về phía thang máy.

Nhưng khi xem camera của thang máy, lại không nhìn thấy Phó Trì.

Bất kỳ chỗ nào cũng không có.

Sơ Tranh hỏi bảo vệ: "Hắn có thể rời đi từ chỗ nào mà hoàn toàn không xuất hiện trong camera không?"

Bảo vệ suy nghĩ một chút, chỉ vào một con đường: "Từ nơi này ra ngoài, có một cái lối đi, bên kia không có camera, bình thường dùng đến vận chuyển rác."

Sơ Tranh đi từ con đường kia ra, bên ngoài là một con ngõ nhỏ, không có camera.

Sơ Tranh gọi Vương bát đản, Vương bát đản giả chết không để ý tới cô.

Khi cần đến nó, thì nó hoàn toàn vô dụng, cần nó có ích gì!

Phó Trì mất tích.

Vương bát đản không có động tĩnh, vậy ít nhất cũng chứng minh bây giờ Phó Trì còn chưa có nguy hiểm gì, cũng chưa hắc hóa.

Nội tâm Sơ Tranh bực bội, đi tới đi lui trong phòng, Ngô Pháp chắp hai tay sau lưng, đứng nghiêm ở một bên.

Có Quan Thương đè ép chuyện trên mạng, những chuyện xấu kia cũng không tiếp tục lên men nữa.

Vấn đề là Phó Trì đi đâu?

Ầm ——

Ngô Pháp nhìn sang phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đạp bàn thêm một cước.

Ngô Pháp: "..."

Ngay lúc Sơ Tranh táo bạo, Ngô Thiên trở về.

Hắn mang về một phần giám sát.

"Cô chủ, ngài xem, có lẽ chính là người này."

Ngô Thiên chỉ vào người trong video.

Nơi giao dịch không có camera, nhưng sau khi ra ngoài thì có, trước sau chỉ có mấy người như vậy ra vào, trong đó có người mang theo mũ và khẩu trang, một đường cúi đầu, vừa nhìn đã thấy không bình thường.

-

Nhà kho.

Tro bụi trải rộng, trong không khí tràn đầy mùi nấm mốc gay mũi khó ngửi.

Một người đàn ông bị ném vào giữa kho hàng.

Người đàn ông bị che mắt, trong miệng phát ra âm thanh ngô ngô hoảng sợ, quay đầu muốn biết rõ vị trí của mình.

Soạt ——

Băng vải trên mắt bị gỡ xuống.

Ánh sáng kích thích đến mắt, một hồi lâu sau người đàn ông mới mở mắt ra.

Đứng trước mặt là một nữ sinh, nữ sinh nhìn qua rất xinh đẹp, trên mặt không có biểu tình gì, bộ dáng lãnh nhược băng sương.

Đứng phía sau cô là hai đại hán, trái Thanh Long phải Bạch Hổ, vừa nhìn đã biết người của xã hội đen.

"Ô ô ô..."

Đáy mắt người đàn ông tràn đầy hoảng sợ, không ngừng lắc đầu, không biết sao mình lại trêu chọc đến bọn họ.

Sơ Tranh nhìn Ngô Thiên.

Ngô Thiên xé băng dính bịt miệng người đàn ông ra.

"Các người là ai? Các người bắt tôi làm gì? Tôi không có tiền, tôi phải trả nợ tiền nhà, còn phải nuôi sống gia đình, tiền nợ ngân hàng, tôi thật sự không có tiền!"

"Ồn ào cái gì!" Ngô Thiên hung thần ác sát uy hiếp: "Câm miệng!"

Người đàn ông bị Ngô Thiên hù đến, không dám lên tiếng nữa, thân thể run rất theo quy luật.

Sơ Tranh ném ảnh chụp màn hình tới trước mặt hắn.

"Ai sai ông làm?"

"..."

Người đàn ông hàm chứa vẻ hoảng sợ, cúi đầu nhìn ảnh chụp.

Người đàn ông run rẩy, sắc mặt trắng bệch: "Tôi... tôi đi xem bệnh thôi mà."

"Xem bệnh mà ăn mặc thành thế này?"

Người đàn ông run rẩy đến lợi hại hơn: "Tôi... Sợ bị người quen trông thấy, như thế cũng không được à?" Hắn ăn mặc thành thế này, trêu ai chọc ai!

Sơ Tranh: "..."

Ngô Pháp Ngô Thiên: "..."