Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 801: Thanh mai gả đến (27)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Tay."

Nữ sinh dữ dằn vươn tay về phía hắn.

Mộ Thâm bị giật mình.

"Cho tôi."

"Sơ Sơ..." Cánh môi Mộ Thâm khẽ động.

Sơ Tranh cưỡng ép lôi tay hắn ra ngoài, dùng sức cầm, nghĩ nghĩ, lại buông ra, mười ngón đan xen.

Dắt thẻ người tốt của mình thì làm sao, mắc gì mà không được!

"Sơ Sơ..."

Sơ Tranh siêu hung: "Có ý kiến, kìm nén." Ta không nghe, ta chỉ muốn dắt.

"..."

Mộ Thâm không biết nên nói gì.

Cô đã có người mình thích, vì sao còn muốn đến trêu chọc mình...

Ngón tay Mộ Thâm chậm rãi nắm chặt.

Chỉ...

Chỉ một lát.

Hắn chỉ dắt một lát.

Cái loại cảm giác này, giống như trộm được bảo bối từ chỗ người khác, lo lắng bị người ta phát hiện, nhưng lại không nỡ buông tay.

Hai người an tĩnh đi trên đường nhỏ.

Mộ Thâm nhìn cái bóng có vẻ hơi thân mật trên mặt đất, đánh vỡ trầm mặc: "Cô thích hắn như vậy sao?" Thích đến nguyện ý bị khai trừ?

"Ai?" Cô thích ai?

"Cô... đối tượng yêu sớm." Hắn không biết là ai, nhưng đáy lòng của hắn ghen ghét muốn điên, loại cảm xúc kia sắp bao phủ lấy hắn.

"Tôi và hắn đã sớm chia tay, đó cũng không phải..." Tôi!

Phía sau Sơ Tranh không có tiếng, bị che chắn.

Sơ Tranh bực bội: "Dù sao tôi cũng không thích hắn, anh đừng nghĩ lung tung."

"Cô... là đang giải thích với tôi?" Mộ Thâm có chút không xác định.

"Tôi chỉ nói cho anh biết, anh đừng nghĩ lung tung." Giải thích cái gì, đó là không có khả năng.

Sơ Tranh ghé mắt nhìn hắn: "Tôi chỉ muốn anh."

Bóng đêm yên tĩnh, Mộ Thâm nghe thấy tiếng tim mình đập, huyết dịch tựa hồ cũng đang sôi trào.

Thình thịch...

"Muốn... Muốn tôi?" Trong lời nói của thiếu niên tràn đầy luống cuống: "Cô đang nói cái gì vậy?"

"Anh là của tôi." Sơ Tranh không cảm thấy mình nói sai chỗ nào, tiến đến trước mặt thiếu niên, từng chữ cường điệu nói ra: "Của tôi."

Mộ Thâm cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Tay chân cứng đờ tại chỗ.

Trong con mắt màu hổ phách phản chiếu lấy gương mặt cô gái, ánh sáng dát lên cho cô một tầng hình dáng mơ hồ.

Nhưng lúc này lại khắc sâu trong lòng hắn.

Lông mi Mộ Thâm rung động: "Em đang thổ lộ với tôi?"

Sơ Tranh trầm mặc một chút, nói theo: "Anh cảm thấy thế thì là thế."

"..."

Cái gì gọi là hắn cảm thấy thế thì là thế?

Lý trí hỗn loạn của Mộ Thâm, bị câu nói này đánh cho từ từ bình tĩnh trở lại.

"Em thích tôi?"

"Ừ." Sơ Tranh gật đầu.

"Em muốn ở bên tôi?"

Sơ Tranh cân nhắc lại, cô chính là muốn ở cùng hắn, cho nên cô gật đầu.

"Em muốn làm bạn gái của tôi?"

Sơ Tranh càng nghe càng thấy không thích hợp, đột nhiên phun ra một câu: "Anh không nguyện ý?"

Hắn nguyện ý.

Hắn đương nhiên nguyện ý.

Nhưng mà...

Thế giới của bọn họ không giống nhau.

Mộ Thâm bày biện biểu cảm của học sinh ngoan, nhấp môi dưới, khuyên nhủ: "Sơ Sơ, chúng ta cần phải bình tĩnh lại."

"Em rất bình tĩnh." Sơ Tranh mặt không biểu tình, trong con ngươi bình tĩnh lộ ra nguy hiểm: "Anh không nguyện ý?" Dám từ chối anh liền chết chắc!

Mộ Thâm: "..."

Mộ Thâm còn chưa rõ ràng cục diện bây giờ, đột nhiên cảm thấy tay hơi đau.

Hắn kịp phản ứng, phản ứng của nữ sinh trước mặt không đúng lắm.

Cô giống như... Có chút tức giận.

Mộ Thâm không biết vì sao lại có cảm giác như vậy, rõ ràng nữ sinh trước mặt, tâm tình gì cũng không hiển lộ ra.

Nhưng hắn cảm thấy nguy hiểm.

Có một loại cảm giác nếu như hắn từ chối, thì chuyện hắn đối mặt chính là một kết cục rất đáng sợ.

Mộ Thâm biểu cảm nghiêm túc: "Anh nguyện ý."

Cánh tay đang cầm tay hắn nới lỏng lực đạo, cỗ cảm giác nguy hiểm trên người cô gái cũng biến mất không thấy gì nữa, lại là vẻ hững hờ lãnh đạm xa cách kia.

"Nguyện ý là tốt rồi."

Bằng không thì cũng chỉ có thể nhốt anh lại.

【...】 Tiểu tỷ tỷ bày tỏ thôi mà cũng giống như đang bức lương dân làm kỹ nữ, ta có thể làm sao, ta cũng rất tuyệt vọng.

...

Đột nhiên có thêm một người bạn gái, Mộ Thâm có chút hoảng hốt.

Toàn bộ hành trình đều bị Sơ Tranh dắt đi, giống như dắt một anh bạn nhỏ nghe lời.

Sơ Tranh đưa Mộ Thâm đến bên ngoài con ngõ nhỏ.

"Muốn... Muốn đi vào ngồi một chút không?" Mộ Thâm nhìn ngõ nhỏ, mời Sơ Tranh đi vào.

"Không được." Sơ Tranh buông hắn ra, liếc đến tóc hắn, hít sâu, thật lòng hỏi: "Em có thể sờ tóc anh không?" Muốn sờ, muốn sờ thật lâu rồi.

Mộ Thâm rất ngoan, mình bây giờ thân là bạn gái, đưa ra yêu cầu này, hắn hẳn sẽ không cự tuyệt mình đâu nhỉ?

"A?"

Mộ Thâm sửng sốt.

"Có thể chứ?" Sơ Tranh chờ mong, tiểu nhân trong nội tâm hai mắt đã bốc lên ngôi sao nhỏ.

Mộ Thâm không hiểu lắm, hắn hơi rũ đầu xuống: "Có thể."

Sơ Tranh lập tức sờ đến lọn tóc hắn, đầu ngón tay hơi đi lên, rơi vào đỉnh đầu hắn.

Mộ Thâm rũ mắt nhìn Sơ Tranh.

Biểu cảm của cô phá lệ nghiêm túc, vành môi hơi mím thành một đường.

Ánh sáng nhạt rơi vào đáy mắt cô, toái quang lăn tăn, tựa như phản chiếu kim cương.

Thật đẹp.

Mộ Thâm yên lặng nghĩ.

Trong lòng bàn tay Sơ Tranh là tóc mềm ơi là mềm, sờ một hồi lâu mới không nỡ buông hắn ra, thu tay lại, lại là đại lão cao quý lãnh diễm.

"Về đi."

Mộ Thâm giơ tay sờ mái tóc vừa bị sờ loạn, không rời đi, ngược lại chần chờ hỏi: "Chuyện em bị khai trừ..."

"Ừm?"

Mộ Thâm rất để ý chuyện này: "Em là bởi vì... Bởi vì yêu sớm nên bị khai trừ sao?"

Bởi vì người đó nên mới bị khai trừ sao?

"Thượng Vũ giở trò quỷ." Sơ Tranh sợ Mộ Thâm không biết Thượng Vũ là ai, bổ sung thêm một câu: "Thượng Vũ là cha dượng của em." Cũng là một con chó điên.

"Vì sao?"

"Em đắc tội với lão ta." Sơ Tranh cam đoan với hắn: "Yên tâm, anh sẽ không bị khai trừ vì yêu sớm đâu."

Vành tai Mộ Thâm bỗng dưng đỏ lên, ngượng ngùng và ngọt ngào cùng nhau xông tới.

Không phải hắn lo lắng chuyện đó.

"Bị khai trừ không có chuyện gì sao?"

"Mua xong cổ phần liền trở về." Sơ Tranh giọng điệu tùy ý.

Mộ Thâm nhớ tới mục đích ngày hôm nay cô xuất hiện ở đây, loại cảm giác thế giới của bọn họ cách nhau quá xa lại tới.

Nhưng bây giờ bọn họ đang ở bên nhau.

Mộ Thâm nắm chặt vạt áo.

Sơ Tranh đột nhiên lại gần: "Anh qua đây đi học được không?"

Mộ Thâm ngửi được mùi hương trên người cô.

Lãnh lãnh đạm đạm, cảm giác giống như con người cô vậy.

Mộ Thâm dời mắt, có chút không dám nhìn Sơ Tranh: "Không, không cần." Hắn ở Tam Trung rất tốt.

"Em tìm anh rất phiền phức." Khoảng cách giữa Tam Trung và trung học Thịnh Phong chỉ chừng 2 km, nhưng cũng giày vò rất phiền phức.

Mộ Thâm chặn lại nói: "Anh tới tìm em."

Sơ Tranh: "Trường học của em ra về sớm hơn anh."

"Anh... anh có thể không học hai tiết cuối."

Sơ Tranh không rõ ý vị nói: "Không phải anh là học sinh tốt sao?"

"Không sao, hai tiết cuối cũng không có nội dung quan trọng gì." Mộ Thâm nói xong, mới phản ứng được trong lời nói của Sơ Tranh có hàm ý.

Mộ Thâm cúi đầu xuống: "Em có cảm thấy anh là một người trong ngoài bất nhất không?"

"Anh thế nào cũng được, đều là của em." Sơ Tranh nói: "Có một chuyện duy nhất, không được phép giết người, đây là phạm pháp."

Mộ Thâm sắp bị từ "của em" tẩy não.

Một giây sau liền nghe thấy câu nói phía sau của Sơ Tranh.

Đáy lòng Mộ Thâm hơi hơi trầm xuống.

Sơ Tranh ôm bả vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Nếu thật sự có tên nào không có mắt chọc giận anh, thì nói cho em biết, em giúp anh giải quyết."

***

Halo, chào mừng đến với quyển 5 ~ ♡

=====

Hôm qua đọc comment của các cậu xong ngồi khóc một hồi đấy 🤣

Quyển mới, nhà mới, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt ~ ♡♡♡